“Cái gì?”
Tống Lễ Khanh tưởng mình nghe lầm.
“Ta nói, ngươi bỏ Quân Kỳ Ngọc đi, sau này theo ta, ta nhất định sẽ không phụ ngươi.”
Tống Lễ Khanh nhìn vẻ nghiêm túc của hắn, chỉ cảm thấy hoang đường.
“Ngươi đừng có đùa ta, ngươi gặp ta mấy lần rồi? Biết ta là người thế nào không?”
“Người thế nào? Ta không biết, nhưng ta còn cả cuộc đời còn lại để tìm hiểu ngươi. Bất kể ngươi là hầu đọc thái tử hay là ai, vừa rồi ở trong điện Thái Hòa, ngươi nói xong lời kia, ta lập tức xác nhận một chuyện.” Bùi Tinh Húc khẩn thiết thẳng thắn nói, “Tống Lễ Khanh ngươi chính là người mà đời này ta muốn tìm.”
“Câm miệng!”
Tống Lễ Khanh không muốn nghe, cũng không muốn để hắn nói thêm nữa.
“Ngươi thu lại những lời này đi, trong cung nhiều người tai mắt hỗn tạp, cẩn thận truyền đến tai điện hạ, lấy mạng nhỏ của ngươi!”
“Ta không sợ Quân Kỳ Ngọc.” Bùi Tinh Húc không nghe, kiên trì nói: “Ta cũng không phải cướp người với hắn…Ngươi làm hầu đọc thái tử của hắn, không hề được sủng ái đúng chứ? Ta thấy ngươi còn gầy hơn mấy ngày trước, Quân Kỳ Ngọc chỉ sủng ái tên lả lơi đưa tình kia, ta thấy mà đau lòng.”
Câu này đâm trúng chỗ đau của Tống Lễ Khanh.
“Ngươi thì biết cái gì? Hắn chỉ là nhất thời mê muội, lầm đường lạc lối, một ngày nào đó hắn sẽ hồi tâm chuyển ý thôi.”
Bùi Tinh Húc không hiểu, tại sao y lại tức giận như vậy, còn ra sức bảo vệ người đã làm tổn thương y kia.
“Quân Kỳ Ngọc xem Hồ Nô Nhi như của hiếm, khoe khoang khắp nơi, bảo bối chân chính lại không muốn, đúng là nực cười! Ngươi biết cảm giác lúc đó của ta ra sao không? Ghen tị, đúng, ta không ghen tị quyền lực và xuất thân của hắn, ta chỉ ghen tị hắn lại có thể có ngươi ở bên cạnh…Hắn có tài đức gì, khiến ngươi khăng khăng một mực như vậy?”
“Hắn…”
Tống Lễ Khanh không nói được, y sớm đã yêu sâu đậm, không thể tự thoát ra.
“Duyên phận giữa ta và hắn, không nông cạn như ngươi nghĩ đâu.”
“Duyên phận cũng có ngày kết thúc.” Bùi Tinh Húc cố chấp nói, “Duyên phận của chúng ta lại vừa mới chỉ bắt đầu.”
Tống Lễ Khanh cảm thấy hết nói nổi hắn: “Chúng ta có duyên phận gì? !”
Bùi Tinh Húc giơ cổ tay lên, cười rạng rỡ.
“Ít nhất, bây giờ chúng ta coi như là… bệnh hữu?”
“…”
Tống Lễ Khanh cứng họng.
“Vậy nếu ta bị mặt rỗ, cũng phải tìm người mặt rỗ trong khắp thiên hạ? Rồi theo hắn sao? Ngươi đừng bám theo ta nữa.”
Tống Lễ Khanh lên xe ngựa, hạ rèm xuống, che kín lại.
“Đi mau! Trở về phủ Kỳ Lân.” Tống Lễ Khanh giục người phu xe.
“Ta nghiêm túc…”
Bùi Tinh Húc bất lực nhìn y rời đi lần nữa.
Lúc đầu hắn còn tưởng Tống Lễ Khanh giống những tiểu quan lấy sắc hầu người kia, từ đáy lòng coi thường y. Nhưng sau khi gặp y vài lần, hắn mới phát hiện trong lòng có ngân hà, bên trong thanh tú không thể tả được.
Tiếc là lần nào Tống Lễ Khanh cũng sợ hãi, tránh hắn không kịp.
Trở lại tiệc rượu, tâm tư Bùi Tinh Húc cũng bay theo y, rượu và đồ ăn nhạt nhẽo, Tống Lễ Khanh như mê hoặc, hấp dẫn hắn tìm hiểu, hơn nữa y còn chọc người thương tiếc như vậy, chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt cô đơn kia của y, Bùi Tinh Húc liền lo lắng vô cùng….
Bây giờ y không thể phó thác vào ai, hắn có thể trở thành người cứu giúp y.
“Lâu Lan vương tử!”
“Hả?”
Bùi Tinh Húc định thần lại, thái giám bên cạnh Huyền Đế đang nhìn hắn.
“À, à.”
Hắn vội vàng đứng dậy, nhận lấy hộp quà do thị nữ cầm, tự mình dâng lên chỗ Huyền Đế, thái giám nhận lấy, mở hộp ra, cho Huyền Đế xem qua.
Bùi Tinh Húc đúng lúc chắp tay nói: “Lâu Lan quốc tặng một cặp bình ngọc băng, năm nghìn dê bò, một nghìn con ngựa. Cung chúc Cảnh quốc thiên thu cường thịnh, hoàng đế bệ hạ vạn thọ vô cương.”
Huyền Đế ra hiệu, thái giám tuyên đọc danh sách quà đáp lễ.
Lúc sau Bùi Tinh Húc tạ ơn, hoàn toàn không nghe rõ những quà đáp lễ.
Hắn đang do dự, lúc này có nên mở miệng hay không…
“Lâu Lan vương tử còn có việc gì sao?” Huyền Đế hỏi.
Cuối cùng, Bùi Tinh Húc không kìm nén được kích động.
Hắn quỳ xuống hành đại lễ, dựa theo thân phận của hắn mà nói, hắn không cần lúc nào cũng phải dập đầu đại lễ với hoàng đế Cảnh quốc.
“Tiểu chất còn có một chuyện muốn thỉnh cầu, hy vọng hoàng đế bệ hạ tác thành!”
“Hử? Ngươi nói.”
Huyền Đế không có lập tức bày tỏ thái độ, không biết hắn sẽ đưa ra yêu cầu gì.
Bùi Tinh Húc cúi đầu nói: “Thần muốn xin hoàng thượng và thái tử điện hạ một người.”
“Người?” Huyền Đế khó hiểu, cười hỏi: “Tiểu thư quan lại nhà nào ở Cảnh quốc khiến ngươi phải ra mặt thỉnh cầu trẫm như vậy? Trẫm cũng không có công chúa ban cho ngươi, ha ha.”
Bùi Tinh Húc ngẩng đầu lên nói: “Thật ra cũng không phải là vương công quý tộc…Người mà tiểu chất muốn thỉnh cầu, chỉ là một tiểu quan thất phẩm, chính là hầu đọc thái tử ở trong điện vừa nãy, Tống Lễ Khanh!”
Lời vừa nói ra, quần thần trong điện Cảnh quốc đều hít một hơi lạnh, sau đó cả triều văn võ bá quan đều im lặng như tờ.
Quân Kỳ Ngọc đứng bật dậy, trừng mắt nhìn.
Một vị lão thần đang cầm ly rượu chuẩn bị uống cạn, sững sờ giữa không trung, ngón tay lão già yếu, loảng xoảng một tiếng làm rơi ly rượu xuống đất.
Tiếng ly rượu lăn xuống vang vọng trong đại điện.
“To gan!” Đại thái giám bên cạnh Huyền Đế quát một tiếng.
Huyền Đế giơ tay lên, nhàn nhạt hỏi: “Trẫm hỏi ngươi, ngươi thỉnh cầu Tống Lễ Khanh làm gì?”
“Tiểu chất…tán thưởng tài hoa của y, y rồng chương phong tư, tiểu chất xem như là…Vừa gặp đã thích.”
Bùi Tinh Húc không hiểu tại sao mọi người đều run rẩy, im lặng không lên tiếng, biểu tình khiếp sợ, còn mặt Quân Kỳ Ngọc thì phủ đầy sương lạnh.
Bùi Tinh Húc lại nói: “Thần biết y là hầu đọc của thái tử, mệnh quan triều đình, cho nên không dám chậm trễ, tiểu chất nguyện ý dùng lễ trọng, xin hoàng đế bệ hạ ban cho phần lương duyên này. Về sau Lâu Lan vương tử thần nhất định sẽ như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, kết tình hữu nghị lâu dài với Đại Cảnh!”
Trên đại điện im lặng đến đáng sợ.
Vạn Quốc yến, ở ngay trước mặt thái tử cướp thái tử phi, sợ rằng chuyện này thật sự là xưa này chưa từng có, Bùi Tinh Húc này đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi…..
Dù sao Huyền Đế cũng là người từng trải, hắn không tức giận, mà nửa trêu nửa đùa hóa giải sự khó xử: “Ngươi mới đến Cảnh quốc, không biết Lễ Khanh đã được trẫm ban hôn, thành gia lập thất, ngươi ấy à, sợ là đến chậm một bước rồi.”
“Cái gì? Đã thành gia lập thất?” Bùi Tinh Húc không thể tin nổi.
Giọng đại thái giám the thé nói: “Lâu Lan vương tử, hầu đọc thái tử Tống Lễ Khanh, chính là hoàng thái tử phi của thái tử điện hạ chúng ta, do thánh thượng đích thân ban hôn.”
“Hoàng thái tử phi?!”
Bùi Tinh Húc như bị sét đánh, hồi lâu không thoát ra được.
“Thái tử phi…Y là thái tử phi của Quân Kỳ Ngọc… Tại sao… Tại sao không ai nói cho ta biết?”
Hắn giống như trò cười đứng ở trong điện, cả người chết lặng, ngón tay vô thức run rẩy, trái tim như bị dao cắt.
Vậy tức là… Tống Lễ Khanh vĩnh viễn không thể nào thuộc về hắn?
Hắn làm sao biết, mặc dù Tống Lễ Khanh được hoàng đế ban hôn, nhưng không nhận được sự đồng ý của thái tử Quân Kỳ Ngọc, bị phản đối ngay từ đầu, vì vậy nên quần thần và người hầu đều giữ kín như bưng vị thái tử phi này, đặc biệt cực ít nhắc đến trước mặt thái tử, tránh đụng đến tiểu bá vương Quân Kỳ Ngọc.
Bùi Tinh Húc tưởng là dựa vào thân phận của mình, có thể cứu Tống Lễ Khanh ra khỏi nước sôi lửa bỏng.
Hắn lại không ngờ, mình nhất thời kích động, lại suýt nữa mang đến tai họa ngập đầu cho Tống Lễ Khanh.