Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Ba ngày sau, Huyền Đế bất ngờ cử thái giám đến phủ Kỳ Lân truyền chỉ, triệu kiến Tống Lễ Khanh.
Tống Lễ Khanh cúi đầu nhận chỉ, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
“Công công có biết, tại sao hoàng thượng lại đột nhiên muốn gặp ta không?”
Công công ngập ngừng, cuối cùng chỉ nói: “Nô tài chỉ biết, hoàng thượng giáo huấn thái tử cả một buổi sáng, mắng đến hộc máu, khi vào cung ngài cẩn thận một chút…”
“Đa tạ công công.”
Tống Lễ Khanh liếc nhìn Tiểu Địch, Tiểu Địch hiểu ý nhét cho thái giám một thỏi bạc.
Thái giám sợ hãi nói: “Cái này. . . Nô tài phụng mệnh truyền chỉ, sao dám nhận bạc của hoàng thái tử phi chứ?”
“Công công bôn ba vất vả, thời tiết hanh khô*, đi mua chén trà nhuận họng.”
(*) Thời tiết hanh khô: Nguyên văn cả câu là “Thiên can vật táo, tiểu tâm hỏa chúc” (天干物燥,小心火烛). Cái này trong phim TQ hay có mấy ông gõ mão ban đêm ấy “Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa”.
“Dạ!”
Tống Lễ Khanh ngữ khí thành khẩn, cũng không ra vẻ hoàng thái tử phi, thái giám cung kính cười cười nhận lấy.
Tống Lễ Khanh mặc triều phục màu xanh lục, đội quan miện, rồi cùng thái giám vào cung.
Thái giám nhìn quan phục của y, không khỏi tán dương: “Thái tử phi tư thái ưu nhã, thấy ngài ta mới biết cái gì gọi là công tử như ngọc.”
“Công công quá khen rồi.”
Tống Lễ Khanh mỉm cười, ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, mãi cho đến Di Hoa điện.
Đúng như dự đoán, trong điện là hai cha con Huyền Đế và Quân Kỳ Ngọc, Huyền Đế ngồi trên long ỷ vẻ mặt trầm tư.
Quân Kỳ Ngọc thấy Tống Lễ Khanh, liền quay người nhàn nhạt nhìn y, như thể đang cảnh cáo.
“Thần tham kiến hoàng thượng.”
Lúc Tống Lễ Khanh dập đầu, lưng vẫn thẳng tắp, dáng vẻ đoan trang.
“Ừ.” Huyền Đế trầm giọng nói, “Tống Lễ Khanh, ngươi đã biết tội chưa?”
Mặc dù giọng không tính là nghiêm nghị, nhưng Huyền Đế không giận tự uy, lòng Tống Lễ Khanh khẽ chìm xuống, quỳ rạp dưới đất không dậy nổi.
“Thần… Thần sau ngày tân hôn, thân thể nhiễm bệnh, không dám mang bệnh vào trong cung, mới chậm trễ không vào cung thỉnh an hoàng thượng hoàng hậu, thần nguyện ý nhận tội chịu phạt.”
“Ta không phải nói ngươi thất lễ.” Huyền Đế trầm ngâm nói: “Thái tử ba ngày liên tiếp không vào triều, ngươi có biết chuyện này không?”
Tống Lễ Khanh ngẩng đầu lên, từ khóe mắt nhìn thấy khuôn mặt đầy bướng bỉnh bất tuân của Quân Kỳ Ngọc.
Mỗi ngày trước canh năm, y rõ ràng đã giúp Quân Kỳ Ngọc tắm rửa thay quần áo, tiễn hắn lên xe ngựa.
Quân Kỳ Ngọc không vào triều? Hắn có thể đi đâu?
“Thần….Không biết.”
Huyền Đế hừ một tiếng nói: “Vậy hắn ngày nào cũng đi mấy chỗ trăng hoa như Thanh Liên quán, Kim Lăng Các, dẫn theo sủng nô của hắn rêu rao khắp nơi, thâu hoan tìm vui, ngươi cũng không biết?”
“Thần…”
Tống Lễ Khanh căn bản không biết những chuyện này, mỗi ngày ra cửa Quân Kỳ Ngọc không cho phép y đi theo, phủ Kỳ Lân cũng đều là người của Quân Kỳ Ngọc, sao có thể báo cáo chuyện này cho một thái tử phi ăn không ngồi rồi như y?
Huyền Đế thở dài, “Ngươi là hoàng thái tử phi, ngồi vị trí này thì phải phò tá thái tử, đừng để hắn suốt ngày làm những việc không chính đáng! Nhưng ngươi, ngay cả hành tung hàng ngày của hắn cũng không biết, hắn đi ra ngoài chơi bời, còn phải để trẫm nói cho ngươi, rốt cuộc tâm tư của ngươi có đặt ở trên người thái tử hay không?”
Tống Lễ Khanh cắn môi, nghe lời khiển trách.
“Từ nay về sau thần nhất định sẽ làm hết phận sự, phò tá thái tử, không để thanh danh thái tử bị tổn hại nữa.”
Huyền Đế nhìn Tống Lễ Khanh quỳ trên mặt đất, thân hình nhỏ gầy, trong lòng cũng biết Quân Kỳ Ngọc ngang bướng, tính cách Tống Lễ Khanh nhu thuận làm sao có thể quản lý được Quân Kỳ Ngọc, cũng không khiển trách nữa.
“Được rồi, ngươi đứng dậy đi, thái tử tính tình kiêu căng, bình thường khẳng định ngươi đã nhẫn nhịn hắn không ít, có ủy khuất gì, có thể nói cho trẫm biết, trẫm thay ngươi làm chủ.”
Tống Lễ Khanh khí huyết không đủ, lúc đứng dậy bị hoa mắt chóng mặt, nhưng vẫn đứng vững vàng, không để mất phong thái.
“Thần lớn hơn thái tử hai tuổi, chiếu cố điện hạ là bổn phận, thần không ủy khuất.”
“Nhắc tới, ngươi là hầu đọc thái tử do trẫm khâm điểm, từ khi Kỳ Ngọc hồi triều, hắn một quyển sách một chữ cũng chưa đọc. Đợi Vạn Quốc yến kết thúc, trẫm sẽ để hắn đi thư viện, tu thân dưỡng tính, ngươi làm thư đồng bên cạnh hắn, nửa bước không rời.”
Huyền Đế vừa nói xong, Quân Kỳ Ngọc là người đầu tiên không hài lòng.
“Phụ hoàng! Con không phải đứa trẻ ba tuổi, không cần thư đồng, y ở bên cạnh con, chỉ biết vướng tay vướng chân.”
Sắc mặt Huyền Đế không vui, quát: “Ngươi nhất định phải có một người quản thúc! Ngày sau y chính là người giúp ngươi lên ngôi, cùng ngươi trị vì thiên hạ, ngươi không gần gũi với y, còn muốn bên tên sủng nô xấu hổ mất mặt kia của ngươi sao?”
Quân Kỳ Ngọc không phản bác lại, hất mặt qua một bên, trông càng phản nghịch.
Tống Lễ Khanh biết Huyền Đế cũng là có ý tốt, bọn họ có duyên với nhau từ lúc đi thư viện, xem như tạo cơ hội cho bọn họ, nối lại tình cũ.
Tiếc là Quân Kỳ Ngọc không cảm kích, xem ra còn hoàn toàn ngược lại.
“Lễ Khanh à, Tống gia các ngươi nhất môn song kiệt, cùng ở trong triều dốc sức vì trẫm, trẫm cảm thấy rất yên tâm.”
Này gọi là vừa đánh vừa xoa, lời nói khách sáo của đạo làm vua mà thôi.
“Thần tạ thánh thượng long ân.”
“Đúng rồi, đến Vạn Quốc yến, ngươi cũng tham dự cùng Kỳ Ngọc đi, nó luôn tùy tiện không biết thu liễm, ngươi phải chỉ điểm chút.”
Hoàng đế lại ban cho Tống Lễ Khanh một ý chỉ khác.
Sau đó, Quân Kỳ Ngọc lạnh nhạt Tống Lễ Khanh hai ngày, thậm chí cả đêm không về ngủ, mặc dù trong lòng Tống Lễ Khanh buồn bã, nhưng cũng coi như là nghỉ ngơi lấy sức, cuối cùng bệnh cũng đỡ hơn một chút, sắc mặt cũng khá hơn.
Vào ngày Vạn Quốc yến, y chỉ mặc triều phục mộc mạc, nhưng khi vừa đẩy cửa ra, đã thấy Quân Kỳ Ngọc và Hồ Nô Nhi ăn mặc lộng lẫy, chuẩn bị lên xe ngựa.
Hồ Nô Nhi đã thay trang phục của người Trung Nguyên, nhưng áo choàng hoa lệ lỏng leo, lộ cả xương quai xanh ra ngoài, vàng bạc đá quý trên đầu càng chói mắt.
Tống Lễ Khanh đến gần hỏi: “Kỳ Ngọc, hắn cũng đi à?”
Hồ Nô Nhi õng ẹo trả lời trước: “Gia hứa dẫn ta đi xem náo nhiệt. Hôm nay, rất nhiều quốc gia khác vào triều, Hồ Nô Nhi muốn xem cảnh đời, thái tử phi không cho phép sao?”
“Không phải do y quyết định.”
Quân Kỳ Ngọc lạnh lùng ném ra một câu, dẫn Hồ Nô Nhi chui vào trong xe ngựa.
Suốt đường đi đến hoàng cung, Quân Kỳ Ngọc không đáp Tống Lễ Khanh nửa câu, hắn dẫn Hồ Nô Nhi đi dạo khắp nơi, Hồ Nô Nhi còn thỉnh thoảng cười quyến rũ, Tống Lễ Khanh im lặng đi theo phía sau.
Vạn Quốc yến được tổ chức ở điện Thái Hòa, Đại Cảnh quốc lực cường thịnh, chấp nhiếp thiên hạ, tất cả các nước chư hầu đều tới, sứ thần nhập tiệc, kim tôn mĩ tửu, ngọc bàn trân tu*, ca vũ thăng bình.
(*) Trích trong bài thơ “Hành lộ nan” của Lý Bạch: Nguyên văn “Kim tôn thanh tửu đẩu thập thiên, Ngọc bàn trân tu trị vạn tiền”. Dịch nghĩa “Cốc vàng, rượu trong, vạn một đấu, Mâm ngọc, thức quý, giá mười ngàn.”
Tống Lễ Khanh ngồi cùng bàn với Quân Kỳ Ngọc, Hồ Nô Nhi chỉ có thể ngồi bên cạnh hầu hạ.
Nhưng Quân Kỳ Ngọc cố tình tránh xa Tống Lễ Khanh, châu đầu ghé tai với Hồ Nô Nhi, nói chuyện vui vẻ, chiều Hồ Nô Nhi uống rượu trong cốc của mình, ngược lại hai người họ mới giống là một đôi phu thê tình thâm.
Tống Lễ Khanh chưa bao giờ uống rượu, nhưng y uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, cổ họng đau rát, che miệng ho khan, cảm thấy phía đối diện có ánh mắt đang nhìn mình.
Chỗ ngồi của Bùi Tinh Húc đối diện với Quân Kỳ Ngọc.
Hắn là vương tử một nước, có địa vị cao trong các sứ thần, dĩ nhiên chỉ dưới mỗi thái tử.
Anh mắt Bùi Tinh Húc trần trụi, không chút che đậy đuổi theo Tống Lễ Khanh, như muốn thu hết mọi hành động của y vào trong mắt.
Tống Lễ Khanh khó chịu gật đầu, tránh ánh mắt nhiệt tình của Bùi Tinh Húc.
Bùi Tinh Húc phớt lờ việc y cố lảng tránh mình, mỉm cười nâng ly rượu lên.
“Thái tử điện hạ có mỹ nhân làm bạn, khiến bọn ta thật sự rất ghen tị, haha.”
Quân Kỳ Ngọc lễ độ uống rượu với hắn.
Lại hẩy hẩy cằm Hồ Nô Nhi, đắc ý nói: “Nô lệ của ta cũng là ở Tây Vực ngàn dặm mới tìm được một, Bùi huynh nhìn thấy cũng thích đi.”
“Đúng vậy, điện hạ thật có phúc.”
Bùi Tinh Húc cười cười, mỹ nhân hắn nói đến không phải người này.
Từ lúc bắt đầu nhập tiệc, hắn đã quan sát ba người Tống Lễ Khanh, hắn thấy Quân Kỳ Ngọc và Hồ Nô Nhi trò chuyện với nhau vui vẻ, hết sức khó hiểu, phẩm vị của Quân Kỳ Ngọc không tệ, cư nhiên lại thích Hồ Nô Nhi nhu cốt mị nhãn hơn.
Còn Tống Lễ Khanh trong mắt tràn đầy tịch mịch, cô đơn tiều tụy ngồi ở bên cạnh, khiến lòng hắn cảm thấy thương tiếc.
Không kìm nổi sinh ra lòng thương yêu…..
Đồng thời cũng nghe tị cực kỳ.