Chương 520
Sau khi ông ta đi khỏi, một mình Tiêu Mặc Ngôn ngồi trong phòng khách to như vậy, cúi đầu, hàm dưới hơi nghiến lại, ánh mắt rủ xuống.
Có lẽ là do cảm ứng đặc thù của anh em sinh đôi, Tiêu Mặc Ngôn có thể cảm nhận được, đối với Tiêu Tuyệt mà nói, mục tiêu của anh ta chính là Bảo Ngọc, anh ta muốn có được cô. Dường như muốn làm trăm phương ngàn kế để bắt lấy ánh sáng, anh ta khát vọng được cứu rỗi, khát vọng được chuyển hóa thành người.
Giống y như mình trước đó.
Nếu như không dựa vào cơ hội lần này mà kết thúc một lần với anh ta, chỉ sợ sau này đừng nghĩ đến chuyện thoát khỏi.
Điều duy nhất khiến Tiêu Mặc Ngôn không có cách nào an tâm chính là anh nhìn thấy cái bóng của Tiêu Tuyệt từ trong ánh mắt của Bảo Ngọc, rất quỷ dị, giống như xuyên thấu qua thời cổ, khó thấu hiểu, khó nắm bắt như vậy.
Lúc chị Điềm và Thạch mở cửa bước vào liền nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Mặc Ngôn hướng về phía cửa sổ, khôngh hề nhúc nhích, cứ đứng yên trong phòng khách.
Chị điềm nghi ngờ đi qua, nhìn sắc mặt của anh từ đầu đến cuối đều mang một vẻ tái nhợt, tò mò hỏi: “Cậu Tiêu, không phải là cậu vui mừng cả đêm không ngủ chứ?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Tiêu Mặc Ngôn chậm rãi nhắm mắt lại: “Mấy giờ rồi?”
“Sáu giờ rồi.” Chị Điềm vội nói: “Cậu phải nhanh tắm rửa rồi ăn bữa sáng, sau đó đổi lễ phục đến giáo đường.”
Anh xoay người hỏi: “Bảo Ngọc đâu?”
Chị Điềm trả lời: “Đinh Khiên sẽ phụ trách đưa cô ấy an toàn qua đây.”
Tiêu Mặc Ngôn cũng không hỏi nhiều nữa, về phòng tắm rửa một cái, thay lễ phục xong, anh đứng trước gương yên lặng nhìn người ở bên trong. Hết lần này đến lần khác, xuyên thấu qua cái gương này, anh nhìn thấy một gương mặt cười tà ác…
Anh cụp mắt xuống, anh quay người lại kéo cửa phòng bước ra ngoài.
Tất cả mọi người đều mặc đồ tây, thần thái sáng láng chờ trong phòng khách, thấy Tiêu Mặc Ngôn đi ra ra mọi người đều vui mừng hỏi: “Cậu Tiêu, nghe nói đường chủ của tam đại Ám đường khác cũng sẽ đến đây, là thật sao?”
“Tôi cũng không có gửi thiệp mời cho bọn họ.” Một câu nói này của Tiêu Mặc Ngôn đã dập tắt sự nhiệt tình của tất cả mọi người.
Bọn họ rất mong chờ cảnh tượng đường chủ của tứ đại Ám đường có thể ngồi cùng một chỗ, đây chính là thời khắc lịch sử tử Hồng môn.
Đáng tiếc, thật là đáng tiếc a…
Tiêu Mặc Ngôn đảo mất một vòng: “Ông Hình đâu rồi?”
Thạch thấp giọng nói: “Tối hôm qua đã không thấy tăm hơi đâu nữa.”
Tiêu Mặc Ngôn mím chặt môi mỏng, không nói một lời nào.
Chị Điềm đi tới kiểm tra quần áo từ trên xuống dưới của Tiêu Mặc Ngôn: “Tôi nói này cậu Tiêu, dù thế nào thì hôm nay cậu là chú rể, cậu có thể cười một cái hay không vậy? cứ nghiêm mặt thế làm gì, ai không biết còn tưởng là cậu đi đàm phán đó.”
Mọi người đều bật cười, chỉ là thần sắc của Thạch vẫn không có biểu cảm gì nhìn về phía Tiêu Mặc Ngôn, không thể tìm ra chút vui sướng nào trên mặt của anh, ngược lại còn có phần nặng nề.