Chương 521
Chị Điềm nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm nữa, tranh thủ thời gian kêu gọi mọi người: “Nè, ai nên ở lại thì tự giác một chút đi, trông coi việc nhà cho cẩn thận, còn lại thì đi chuẩn bị xe đến giáo đường.”
Mọi người reo hò một tiếng, ồn ào đi xuống lầu.
Tiêu Mặc Ngôn liếc mắt nhìn đồng hồ, nghĩ nghĩ lại lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại cho Bảo Ngọc.
Rất nhanh, ở đầu dây bên kia đã truyền đến một giọng nói vui sướng: “Tiêu Mặc Ngôn, bên anh đã chuẩn bị như thế nào rồi?”
Nghe được âm thanh của cô, trong nháy mắt tựa như có thể làm tiêu tan được tất cả lo lắng trong lòng anh, đánh tan mây mù, hiện ra ánh bình minh, khóe miệng của anh kiềm lòng không được mà giương lên, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ tôi lập tức đến giáo đường đây.”
“Hì hì, em cũng vậy, lát nữa là xuất phát rồi.”
“Ừm.” Anh lên tiếng, tay cầm điện thoại di động nắm chặt lại, chậm rãi nói: “Bảo Ngọc, hôm tôi rất vui. Còn nữa, tôi muốn lập tức có thể nhìn thấy em.”
Giọng nói của Bảo Ngọc liền trở nên dịu dàng: “Đồ ngốc, đợi lát nữa là có thể gặp nhau rồi.”
Trong ống nghe truyền đến âm thanh thúc giục của Vy Hiên: “Nè cô Trương ơi, có thể đến giáo đường rồi nói mấy câu nói buồn nôn được hay không hả?”
“Được rồi được rồi.” Bảo Ngọc nhỏ giọng nói với đầu dây bên kia điện thoại: “Vy Hiên là chủ nhà gái, nếu như không chịu đi nữa, cậu ấy thật sự sẽ mắng người đó.”
Tiêu Mặc Ngôn trầm thấp cười một tiếng: “Đợi lát nữa gặp nhau.”
“Ok.” Bảo Ngọc trong trẻo hô một tiếng, sau đó liền cúp điện thoại.
Ánh mắt rơi vào điện thoại di động trên tay, thật lâu anh cũng không thu hồi lại.
Đây là do Bảo Ngọc tặng cho anh, anh vẫn luôn dùng đến bây giờ, rất thích, rất thích.
“Cậu Tiêu, xe đã đợi ở phía dưới rồi.” Thạch tiến lên nhắc nhở.
Tiêu Mặc Ngôn cất điện thoại lại, đi đến thang máy.
Ở bên kia, Bảo Ngọc mặc một bộ áo cưới cổ phục ngồi bên trong xe hoa, Phạm Vy Hiên là phù dâu cùng ngồi chung xe với cô, những người còn lại ở phía sau. Lên xe, Phạm Vy Hiên nửa đùa nửa thật quở trách nói: “Thật sự chịu không được hai người các cậu mà, hôm nay đã sắp kết hôn rồi mà còn buồn nôn như vậy, mà cậu như vậy thì cũng thôi đi, ngay cả Tiêu Mặc Ngôn cũng biến thành như vậy.”
Bảo Ngọc cười đến nỗi đôi mắt phượng cũng híp lại, trong mắt tràn ngập ánh sáng, đẹp như bức tranh vẽ: “Sao vậy, cậu ghen tị à? Ghen tị vậy thì nhanh tìm đàn ông để kết hôn đi, lần sau sẽ đến phiên mình tham gia hôn lễ của cậu.”
Nhắc đến chuyện kết hôn, Vy Hiên không biết làm sao lại nghĩ đến người đàn ông kia, sắc mặt có chút cứng đờ: “Đi thôi cô cả họ Trương, hôm nay cậu mới là nhân vật chính, chúng ta đừng nói chuyện khác nữa.”
Lái xe mặc đồng phục màu trắng thông qua kính xe nhìn cô dâu ở sau lưng, bất động thanh sắc khởi động xe chậm rãi chạy về phía trước.