Chương 478
Nghê Thư khó chịu ngồi trên ghế, trong lòng thầm mắng tên nhóc Tiêu Mặc Ngôn này, qua sông rút cầu, trước đây sao cô có thể có mắt như mù mà vừa ý anh ta được?
Cô vén tay áo khoác lên, hai tay đặt lên trên đầu gói, bực bội dẫm xuống đất, mắt liếc nhìn người vẫn đang ngủ mê man kia, cũng không biết nên làm gì với anh ta bây giờ mới tốt, hiện giờ một ít năng lực tự vệ anh ta cũng không có, Quần Ma điện kiêu ngạo như vậy, không biết có bao nhiêu kẻ thù, gã này nếu cứ thế đi ra giữa đường lớn hét to, khả năng bị xé xác cũng là nể tình lắm rồi. Nhưng cô cũng không thể cứ ngồi canh anh ta mãi như thế này được!
Xoắn xuýt một lúc lâu, Nghê Thư quyết định, vẫn nên cứu anh ta tỉnh dậy đã rồi nói sau.
Cô đứng dậy, đi đến, móc ra một vật đen như mực từ trong túi quần, giống như một cây Tàn Hồ, để dưới mũi anh, lay bên trái bên phải.
”Hắt xì!” Thiên Ma hắt hơi, cả người lập tức lấy lại tinh thần, một giây sau, sinh ra cảnh giác, một tay bóp về phía cái cổ mảnh khảnh của Nghê Thư, sức phản ứng kinh khủng thế này, làm cho người ta líu lưỡi.
” Khụ khụ… Buông ra!” Nghê Thư dùng hết sức vỗ vào tay anh ta, sau khi Thiên Ma thấy rõ cô, lập tức buông ra, rồi nghi ngờ nghiêng đầu nhìn cô: ”Thư Nhi?”
Nghê Thư lườm anh, nới lỏng cổ áo: ”Có lẽ nên để cho anh cứ ngủ như thế!”
Thiên Ma dần dần nhớ lại chuyện đã sảy ra, nheo mắt lại giống như con sói liếc nhìn cô, giọng hơi chất vấn: ”Em dùng thuốc làm tôi mê man?”
Nghê Thư chỉnh lại cổ áo, rất thẳng thắn: “Không sai.”
”Em dám dùng thuốc với tôi?!” Thiên Ma như phát nổ, trợn trừng mắt, râu ria trên cằm như muốn dựng hết cả lên, nắm tay cũng bóp chặt lại. tức giận đến mức hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
Nghê Thư đã âm thầm chuẩn bị phòng thủ xong xuôi, tuy nói kỹ xảo đánh nhau của cô không coi như là tinh xảo, vứt ra ngoài cũng đủ tiêu chuẩn để tự vệ, có điều, độc của cô vô cùng kì lạ, nếu anh ta dám xông đến, cô dám hạ độc! Dù sao xảy ra chuyện cũng có Thiên Hải Môn gánh!
Ai ngờ, Thiên Ma gào thét vài tiếng sau đó mạnh mẽ xoay người đi, nắm đấm giống như sắt thép, đánh mạnh xuống cái giường gỗ kia, vài cái đã gãy cả ván giường: ”Cô gái chết tiệt này, tôi đánh chết cô! Dám hạ thuốc cho ông đây, tôi đánh chết cô! Để xem sau này còn dám ăn tim gấu gan báo thế nữa hay không? !”
Nghê Thư hóa đá, đứng phía sau, nhìn Thiên Ma như phát điên đánh từng quyền vào chiếc giường gỗ đáng thương kia, ván giường đã nứt ra rồi, anh ta vẫn chưa thoải mái, lại tháo cả chân gường xuống ném mạnh vào tường làm nó gẫy thành hai đoạn.
“Cho rằng ông đây nuông chiều cô, cô không coi ai ra gì nữa phải không?! Để xem sau này cô còn dám nữa hay không!”
Nghê Thư khẽ khép miệng lại, nhàm chán đứng sau lưng Thiên Ma liếc mắt nhìn.
Đúng là tràn đầy tinh lực!
Cô lười biếng vươn một ngón tay nhỏ nhắn ra, chọc chọc vào lưng anh ta, cơ bắp rắn chắc kia, cô chọc vào đầu ngón tay cũng hơi đau: “Này?”
Thiên Ma không để ý tới, tiếp tục phát tiết lửa giận của anh: “Nói! Còn dám thế nữa hay không? !”
Nghê Thư lại nhướng mắt lên: ”Được, anh giỏi, tôi sợ rồi, sau này cũng không dám thế nữa.”
Thiên Ma oán hận đá một phát vào chiếc giường đã tan nát, miệng phun ra oán khí, lúc này mới coi như xong chuyện, Quay đầu, anh lại hung hăng lườm Nghê Thư: ”Còn chưa có ai dám hạ thuốc ông đây! Em thật to gan! Tốt nhất em nên nhớ kỹ lần dạy dỗ này, lần sau, tôi sẽ đich thân nghiền nát em cái cô gái đáng chết này!” Giọng điệu uy hiếp đầy khí phách kia, giống như người vừa bị dạy dỗ là Nghê Thư chứ không phải chiếc giường kia gánh tội thay.
Nghê Thư bĩu môi, ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, hai chân vắt chéo kên nhau, chỉ vào chiếc giường đáng thương kia, lạnh lùng nói: ”Giường của tôi hỏng mất rồi, làm sao bây giờ?”
Thiên Ma trừng cô, hung dữ nói: ”Ông đây bồi thường cho em!”