Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 472





Chương 477

Không cần, nói với cô cũng thế.” Nghê Thư rất sung sướng nói: ” Hai người đến đây một chuyến, tôi có việc tìm hai người.” Không chờ Bảo Ngọc hỏi lại, cô ta đã cúp điện thoại, dường như rất vội.

Bảo Ngọc nghi ngờ quay đầu lại: ” Nghê Thư bảo chúng ta qua đó, hình như đã xảy ra chuyện gì.”

Sắc mặt Tiêu Mặc Ngôn không thay đổi, lập tức chuyển hướng, đi về phía tòa nhà nhà sắp hỏng kia của Nghê Thư.

Sau khi dừng xe lại. anh và Bảo Ngọc xuống xe. Đây là lần đầu tiên Bảo Ngọc tới đây, cô không thể tin được, một cô gái như Nghê Thư lại ở một nơi như thế này, trong lòng khẽ tính toán, nói gì cũng phải kéo Nghê Thư quay về đường Hằng Nguyên, sống ở đó với mọi người, cũng có thể tiện chăm sóc lẫn nhau.

”Đi vào thôi.” Tiêu Mặc Ngôn cẩn thận đỡ cô, đi vào trong tòa nhà sắp hỏng, lên đến tầng hai, chỉ có một nhà duy nhất là Nghê Thư, cửa phòng đã mở rộng chắc hẳn đang đợi bọn họ.

Hai người đi vào, thì trông thấy Nghê Thư đang khoanh tay trước ngực, lông mày nhíu lại đứng trước giường, mà lúc ấy trên gường có một người đang nằm thẳng đờ.

Bảo Ngọc trông thấy anh ta liên thốt lên: “Thiên Ma?”

Tất nhiên là cô nhận ra Thiên Ma, sau khi cô trúng độc, khi vừa mở mắt ra đã trông thấy người đàn ông này. Hơn nữa, anh ta và Nghê Thư cũng coi như là ân nhân cứu mạng của cô! Nếu như lúc ấy động tác của anh ta nhanh hơn dù chỉ một bước, thì bản thân cô và Tiêu Mặc Ngôn thật sự là âm dương xa cách.

Ánh mắt Tiêu Mặc Ngôn hờ hững dừng trên người anh ta, sau đó đảo ngược về phía Nghê Thư, người sau nhún nhún vai: ”Tự anh ta tìm tới cửa đấy.”

Bảo Ngọc vội hỏi: ”Anh ta sao thế?”



Nghê Thư nở nụ cười: ”Chẳng qua chỉ trúng ít thuốc mê mà thôi, để anh ta nằm yên vài tiếng cũng không có vấn đề gì.” Nói xong, cô ta nhìn về phía Tiêu Mặc Ngôn: ”Đường chủ Tiêu, chỗ này là địa bàn của anh, phiền toái này giao hết cho anh.”

Tiêu Mặc Ngôn không có chút phản ứng nào, cầm tay Bảo Ngọc muốn đi khỏi.

“Đợi một chút!” Nghê Thư gọi lại, rồi đứng ngăn trước cửa ra vào, lông mày nhíu lại tràn đầy dũng khí, chỉ vào người trên giường: ”Gã này phải làm sao đây?”

Tiêu Mặc Ngôn ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn: ”Ai đưa tới, thì người đó chịu trách nhiệm.”

Nghê Thư bực bội di chuyển vài bước ở cửa ra vào: ”Sao có thể do tôi đưa tới đây được?”

”Cô biết mà.” Tiêu Mặc Ngôn không hề nói thêm điều gì thừa thãi nữa, nói ra những lời này đã là cực hạn, kéo tay Bảo Ngọc đi thẳng qua cửa, không thèm để ý đến Nghê Thư đang gào thét sau lưng: ”Tiêu Mặc Ngôn, anh coi thường tình hữu nghị đồng môn!”

Lúc xuống lầu, Bảo Ngọc có chút bận tâm hỏi: ”Tiêu Mặc Ngôn, ném Thiên Ma lại cho Nghê Thư, thế có ổn không?”

Bảo Ngọc đã từng tìm hiểu mối quan hệ vi diệu giữa Quần Ma điện và Hồng môn, mọi người chỉ vì quan hệ lợi ích giữa hai bên, nước giếng không phạm nước sông, nhưng mà khi lợi ích bị uy hiếp bởi bên kia, lúc đó những thỏa thuận bình thường ngắn ngủi kia cũng không được để trong lòng! Mà với quy mô của Quần Ma điện, cũng không phải tổ chức ngầm như Hải Thiên Đường có thể so sánh được. Vì vậy, Thiên Ma xuất hiện ở thành phố A, không thể coi là việc nhỏ được.

Tiêu Mặc Ngôn đỡ tay cô, che chở cẩn thận từng li từng tí cho cô đi xuống lầu, đến khi đi tới cửa anh mới lên tiếng: ”Lần này Thiên Ma đến đây vì Nghê Thư, chúng ta nhúng tay vào anh ta sẽ không vui.”

Bảo Ngọc tò mò: ”Sao anh biết?”

”Qua lại với nhau lâu như vậy, chút nhận thức chung ấy vẫn có: ”Anh mở cửa xe, để cho cô lên xe, sau đó lái thẳng xe về đường Hằng Nguyên.

Hiện tại, anh mới không thèm quan tâm cái gì mà Thiên Ma với Quần Ma điện, anh thực sự còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv