Chương 479
Lúc này Nghê Thư mới hài lòng gật đầu.
Thiên Ma mặc xong quần áo, từ đầu đến cuối, đều nhìn chằm chằm vào Nghê Thư, ánh mắt sắc bén kèm theo oán giận kia, giống như hai thanh dao găm sắc bén, trong phút chốc có thể xuyên thủng da thịt cô.
“Nói cho em biết, đừng tưởng rằng ông đây muốn em, sẽ chiều chuộng! Nghĩ cũng đừng con mẹ nó nghĩ!”
Nếu như không phải vừa trông thấy cái cách anh ta vừa rồi làm hỏng chiếc giường, sự kiêu ngạo vì sức khỏe không ai bì nổi, có thể Nghê Thư sẽ thật sự tin tưởng.
Thấy anh ta đã phát tiết đủ rồi, Nghê Thư đi thẳng vào vấn đề chính: “Thiên Ma, bao giờ thì anh về? Anh không quan tâm Quần Ma điện à?”
Nghe giọng điệu như thể cô ước gì mình nhanh chóng rời đi kia, Thiên Ma không thấy thoải mái, giận dữ hét lên: ”Ông đây không đi! Ông đây cứ ở chỗ này đấy, em có thể làm gì được?!”
Phi, anh ta đã bắt đầu đánh tới thành phố A, không có ý định rời đi! Có có thể làm sao được chứ?!
Nghê Thư cũng nổi giận: ”Anh dựa vào đâu mà ở lại đây?”
”Chính là ông đây muốn em!”
Nghê Thư liên tục gật đầu: ”Được! Được! Được!” Nói xong, cô chủ động cởi áo sơmi, chỉ vài cái vứt xuống, lộ ra chiếc áo ngực màu đen bên trong: ”Muốn tôi một lần xong rồi đi đúng không? Đến đây đi, tôi để anh làm!”
Thoáng cái Thiên Ma ngây ngẩn cả người, anh không ngờ rằng Nghê Thư lại có thể sẽ thoải mái như vậy!
Nghê Thư cởi áo sơmi, rồi lại cởi quần dài, cũng lộ ra chiếc quần lót màu đen giống như vậy bên trong, càng tôn lên làn da trắng của cô, Thiên Ma không thể tin được trừng to mắt, trong ánh mắt lóe ra vài tia sáng tà ác, nửa người dưới lại càng không khống chế được bắt đầu sưng lên sưng to lên lại sưng lên …
Ánh mắt Nghê Thư tràn đầy khiêu khích: ”Đến nào! Không phải muốn làm sao? Làm xong lần này, anh cút ngay cho tôi đi càng xa càng tốt!”
Thiên Ma nghiến răng kêu ”ken két”, liếc nhìn vào mắt cô, dường như muốn đem cô ra ăn tươi nuốt sống vậy. Ánh mắt của anh ta càng trở nên lạnh lùng hơn, không nhìn cô thêm lần nào nữa mà quay người đi ra ngoài.
Lúc ra tới cửa, anh dừng chân lại, nghiêng đầu, giọng lạnh lùng: ”Tôi không thích ép buộc phụ nữ”
Nhất là cô.
Thiên Ma nhanh chóng rời khỏi, trong cầu thang truyền đến những tiếng cạnh cạch cạch, tiếng đồ vật đứt gãy, sau đó lại là tiếng Thiên Ma tức giận mắng chửi không ngừng, càng lúc càng xa.
Nghê Thư đứng trong phòng, ngực hơi phập phồng, trừng mắt nhìn về phía anh rời đi, cắn môi, cầm lấy quần áo lên mặc vào người.
Rạng sáng ngày thứ hai, khi Nghê Thư vẫn còn đang ngủ say sưa trong phòng nhỏ, chợt nghe thấy những tiếng động ầm ầm dưới lầu, cô bực bội đứng dậy, chạy đến cửa sổ, trông thấy bên dưới vài chiếc máy ủi đất, còn có cả một đội xây dựng, Thiên Ma ngồi ở một chiếc xe nâng lớn trong số đó, một chân gác lên, mắt híp lại liếc về phía lầu trên, khi nhìn tháy Nghê Thư, anh ta khẽ nở nụ cười điên cuồng.
“Đáng chết! Thiên Ma, anh muốn làm gì ? !”Nghê Thư đứng trên tầng tòa nhà sắp hỏng, gầm thét, hai tay bấu chặt vào lan can làm bằng gỗ, sắp giật ra được cả một miếng.
”Ngày hôm qua ông đây đã nói, người phụ nữ của tôi sao có thể ở chỗ thế này? Vì vậy, đập đi xây lại!” Anh ta nói rất ngạo mạn, vô cùng khí phách.
Tôi ở chỗ nào, liên quan gì đến anh?” Nghê Thư vò mái tóc dài, làm nó rối tung như ổ gà, quay người lại, đeo dép lê vào, rồi khoác thêm áo đi xuống lầu.