Lung tung rối loạn.
Cuộc gọi video đầu tiên với Trịnh Tiêu thật sự gà bay chó sủa, lung tung rối loạn.
Nhìn thấy ở trước mặt là một chuyện, nhìn thấy hình ảnh nào đó thông qua màn hình di động lại là một chuyện khác.
Cảm xúc của Hạ Cẩm Tây thay đổi giữa thẹn thùng cùng kích thích, lăn lộn đến khi nước đã lạnh mà vẫn chưa tắm xong.
"Chị tắt." Cô đưa tối hậu thư, "Ở bên em sương bay, không nhìn thấy gì cả."
"Lát nữa em gọi lại cho chị." Trịnh Tiêu nói.
"Không cần." Hạ Cẩm Tây từ chối dứt khoát đến thậm chí có chút hoảng loạn, "Chị còn phải làm việc."
"Được," Trịnh Tiêu cũng không để ý, chỉ nhẹ nhàng nói, "Vậy chị tắt đi, ngủ ngon."
Ngón tay của Hạ Cẩm Tây do dự hai giây trên nút kết thúc, nhìn hình ảnh trong di động một lát, lúc này mới kết thúc trò chuyện.
Kỳ thật không phải nhìn không thấy gì, cơ thể của Trịnh Tiêu như ẩn như hiện trong hơi nước, mang đến một cảm giác khác.
Nhưng Hạ Cẩm Tây cảm thấy dục vọng cần vừa phải, cô đã lang thang nhiều ngày, về nhà còn như vậy, sẽ không thể kiềm chế được tâm tình.
Vì thế ra khỏi bồn tắm, Hạ Cẩm Tây quyết định làm một việc mà cô ghét nhất, gọi điện thoại cho người nhà.
Cuộc gọi lần trước cô chỉ nói đại khái, chờ vài ngày sau liên hệ lại đạt hiệu quả cũng không tệ lắm.
Hạ Dập Bắc là người trao đổi dễ nhất trong nhà, bởi vì dù sao cũng là em trai, không bị áp bức bởi thân phận.
Cho dù hắn nói lời không khách sáo với Hạ Cẩm Tây, Hạ Cẩm Tây chỉ cảm thấy hắn là một đứa ngốc, không thực sự đau lòng.
Cho nên rất nhiều thời điểm, cô đều sẽ liên hệ Hạ Dập Bắc, thông qua nhịp cầu này để báo cho ba mẹ biết ý tứ của mình.
Lần trước cô đã nói với Hạ Dập Bắc, những gì bạn của cô đã hứa hẹn cho ba mẹ đều không được tính, nếu sau này ba mẹ còn muốn lấy tiền của cô, vậy phải trả tiền lại cho bạn của cô.
Lần này, Hạ Dập Bắc nói, ba yêu cầu gặp mặt nói, muốn làm rõ ràng mọi chuyện. Quả thật phải gặp mặt nói chuyện, Hạ Cẩm Tây hẹn thời gian.
Trước khi cúp điện thoại, Hạ Dập Bắc do do dự dự, đột nhiên kêu cô một tiếng: "Chị."
Hạ Cẩm Tây cảm thấy xương sống đều căng thẳng: "Thế nào?"
"Em biết người đó là Trâu Y Na." Hạ Dập Bắc nói, "Ba mẹ không chú ý những việc này, nhưng em đã nhìn thấy rất nhiều."
Hạ Cẩm Tây thở phào một hơi, vô cùng hờ hững nói: "Là ai không quan trọng, bạn bè chị quen biết trong công việc tám chín phần đều thuộc giới giải trí, không một ai có thể trêu chọc được."
"Em không phải muốn trêu chọc." Hạ Dập Bắc nói, "Em chỉ muốn hỏi một chút."
Hạ Cẩm Tây: "Hỏi cái gì?"
Hạ Dập Bắc: "Cô ấy có phải là bạn gái của chị không vậy?"
Hạ Cẩm Tây quả thực muốn ném điện thoại. Trong đầu cô hiện ra một trăm loại cảnh tượng gây gỗ ồn ào bởi vì việc này làm liên lụy đến công việc của cô, mỗi một cảnh tượng đều khiến cô đau đầu.
"Việc này không liên quan đến em." Hạ Cẩm Tây nói, "Chị có hỏi qua bạn gái của em là ai chưa?"
Hạ Dập Bắc: "Đã là vợ sắp cưới."
Hạ Cẩm Tây: "Chị không quan tâm, hy vọng em cũng không cần quan tâm chuyện của chị."
Nói cho hết lời liền cúp điện thoại, nghỉ một lát để bình ổn cảm xúc. Di động leng keng một tiếng, tin nhắn đến từ người đặc biệt quan tâm.
Hạ Cẩm Tây mở khóa màn hình, thấy tin nhắn của Trịnh Tiêu. Cô ấy gửi đến mấy tấm hình, là phòng khách trong nhà, vừa nãy còn lộn xộn, bây giờ đã chỉnh chỉnh tề tề.
【 Mời giám đốc Hạ kiểm duyệt. 】
Trịnh Tiêu nói.
Hạ Cẩm Tây lập tức bật cười, cô không nghĩ cô chỉ thuận miệng lải nhải một câu, Trịnh Tiêu thật sự đi thu dọn phòng.
Hơn nữa tốc độ của cô ấy rất nhanh, có lẽ gọi video xong liền tắm rửa, sau đó bắt đầu anh dũng hăng hái dọn dẹp, mới đạt được hiệu quả này.
Hạ Cẩm Tây cười đánh chữ:
【 Làm rất tốt. 】
【 Tiếp tục duy trì. 】
Nghĩ nghĩ lại nói:
【 Không cần bất cứ lúc nào cũng phải sạch sẽ, thoải mái cho em là được. 】
Trịnh Tiêu trả lời cô:
【 Chị thoải mái em liền thoải mái. 】
Mặt Hạ Cẩm Tây liền đỏ lên một chút. Lời này ở trong hoàn cảnh hiện tại không thành vấn đề, vấn đề là lúc trước Trịnh Tiêu đã nói qua lời này.
Đó là vào thời điểm kia, Hạ Cẩm Tây muốn đảo khách thành chủ, vì thế nhẹ nhàng mềm mại bám vào đầu vai Trịnh Tiêu dụ dỗ cô ấy: "Chị cũng muốn cho em thoải mái."
Trịnh Tiêu liền trả lời cô như vậy. Lúc ấy, Hạ Cẩm Tây quan sát nét mặt của Trịnh Tiêu, cảm thấy cô ấy không nói dối.
Cô ấy đâu chỉ thoải mái, cô ấy còn sung sướng, đôi mắt sáng như bóng đèn lớn.
Hạ Cẩm Tây lạch cạch đánh một dòng chữ:
【 Không nói nữa chị làm việc. 】
Chờ Trịnh Tiêu nhắn 【 được 】 đến, lúc này mới rời khỏi WeChat.
Cuộc sống trở về với dáng vẻ bình thường của nó, cuộc sống bình thường của Hạ Cẩm Tây chính là bận rộn đến trời đất tối sầm chân không chạm đất.
Chỉ cần một hồi đến công ty, liền có vô số cuộc họp muốn mở, vô số bữa tiệc muốn đi, người từ trên xuống dưới muốn gặp.
Bận rộn lên sẽ thường xuyên bỏ bữa ăn, dạ dày không thoải mái liền nhai thuốc viên. Những lúc thế này, cô thậm chí có chút sợ Trịnh Tiêu gửi tin nhắn cho cô.
Trịnh Tiêu thông minh như vậy, có thể từ giữa những hàng chữ biết được cô đang nói dối, nhưng nếu để cô ấy biết tình huống chân thật, Hạ Cẩm Tây lo lắng cô ấy sẽ trực tiếp đi đến công ty, đem cho cô bốn món ăn một món canh.
Cũng may Trịnh Tiêu thật sự không phải là người thích dính người, ngày thường số lượng tin nhắn gửi đến rất thích hợp, đa số đều vào buổi tối lúc nghỉ ngơi, nói vài câu sau đó lẫn nhau chúc ngủ ngon.
Chỉ là cô ấy có thể bắt lấy mỗi một cơ hội, thả thính làm cho lòng Hạ Cẩm Tây nhộn nhạo.
Cuối tuần, hai người hẹn gặp mặt nhau, cũng là ngày Hạ Cẩm Tây tính toán về nhà.
Việc này đã nói với Trịnh Tiêu trước đó, Trịnh Tiêu hoàn toàn không để ý việc biến buổi hẹn hò thành một ngày gian khổ như vậy.
Hai người ngồi tàu cao tốc đến thành phố N, mưa lác đác trên đường đi, rơi lên kính cửa sổ xe, đặc biệt có bầu không khí, Trịnh Tiêu còn chụp mấy tấm ảnh cho Hạ Cẩm Tây.
Lúc gửi ảnh qua, Hạ Cẩm Tây nói: "Kỳ thật lưu ảnh trong di động của chị cũng sẽ mất, chị không sao lưu hình ảnh riêng tư, di động bị hư sẽ không còn nữa."
Trịnh Tiêu nói: "Về sau chị không cần sao lưu, em sẽ lưu."
Hạ Cẩm Tây nghĩ tới cái gì, quơ quơ di động: "Mấy việc này đều là đang thực hiện lời hứa hẹn sao? Đi chơi với chị, chụp ảnh cho chị."
Trịnh Tiêu chớp mắt: "Nếu những điều hứa hẹn cũng giống với nguyện vọng, không cần cố tình nhớ, liền có thể thực hiện được."
Cô ấy dừng một chút: "Em chụp ảnh cho chị là bởi vì chị quá đẹp, trước kia em đã muốn chụp, nhưng không có thân phận gì."
Hạ Cẩm Tây vỗ vỗ vị trí bên người: "Vậy em ngồi qua đây."
Trên xe rất trống, Trịnh Tiêu dịch qua, dựa gần Hạ Cẩm Tây.
Hạ Cẩm Tây cầm lấy di động mở camera trước, sau đó nghiêng đầu hôn một cái lên mặt Trịnh Tiêu. Cô hôn rất nhanh, màn trập của di động không nhanh như vậy, chụp ra một tấm hình bị mờ.
Hạ Cẩm Tây cười nói: "Làm lại một lần."
Trịnh Tiêu đưa mặt tới trước mặt cô, Hạ Cẩm Tây vững vàng hôn lên, không dời đi.
Lần này chụp thật sự thành công. Trịnh Tiêu nói: "Hai tấm đều gửi cho em."
Hạ Cẩm Tây nhìn cô ấy: "Bị mờ em cũng muốn?"
Trịnh Tiêu: "Không sao."
"Được rồi." Hạ Cẩm Tây gửi ảnh cho cô ấy, Trịnh Tiêu nghiêm túc lưu lại.
Hạ Cẩm Tây nhìn album của cô ấy, thấy được một đống ảnh chụp mô hình xám.
Nhanh chóng nắm chặt cánh tay của Trịnh Tiêu, hỏi cô ấy: "Nặn thế nào rồi? Đã thành mô hình sao? Cho chị xem đi."
Trịnh Tiêu giấu điện thoại đi: "Không được."
Hiếm khi từ chối như vậy, Hạ Cẩm Tây biết Trịnh Tiêu gần đây đang nặn búp bê, nhưng cụ thể là cái gì, hình dạng gì, bạn gái như cô cũng không có quyền biết trước.
Hạ Cẩm Tây bĩu bĩu môi, nói: "Chị quen một biên kịch, cô ấy chưa bao giờ viết hay sửa chữa kịch bản ở trước mặt người khác, hỏi thì cô ấy nói rằng, phân ị ra ngoài có thể cho người ta xem, nhưng quá trình ị phân thì không thể."
Trịnh Tiêu phốc cười lên tiếng.
Hạ Cẩm Tây: "Lời nói có chút ghê tởm nhưng đại khái lí lẽ là như thế, em cũng như thế sao?"
Trịnh Tiêu: "Tác phẩm của em không phải phân."
Hạ Cẩm Tây: "Vậy em còn rất tự tin."
Trịnh Tiêu: "Người khác so sánh như vậy chị cũng nên phản bác với người ta."
Hạ Cẩm Tây: "Ah, dạy chị làm việc."
"Ngốc nghếch." Trịnh Tiêu nhéo nhéo chóp mũi cô.
Đôi khi Trịnh Tiêu sẽ dùng thái độ này nói chuyện với cô, cô cũng tỏ vẻ ngốc nghếch ở trước mặt Trịnh Tiêu.
Lúc hai người ở chung, ve vãn đánh yêu dắt mèo chọc chó, đều rất thú vị. Nói chuyện một đường, hoàn toàn không có lúc nào bị khô cạn đề tài, mức độ ăn ý cùng thân mật như vậy, làm Hạ Cẩm Tây sinh ra một ảo giác như hai người đã biết nhau thật lâu thật lâu.
Khi xuống xe, Hạ Cẩm Tây nói: "Trước nay không cảm thấy con đường này náo nhiệt đến thế."
Trịnh Tiêu dắt lấy tay cô, hỏi cô: "Giám đốc Hạ, hôm nay em diễn cái gì?"
Hạ Cẩm Tây hít sâu, nói: "Diễn xuất vốn có, bạn gái."
Đúng, bạn gái.
Mấy năm nay cô quen biết rất nhiều người, cũng từng có rất nhiều mối quan hệ thân mật, nhưng chưa một lần nào, cô dám đưa người tới nơi này, sau đó kêu họ là bạn gái.
Đây là thành phố gia đình cô ở, bởi vì cô đã từng muốn trao thân phận bạn gái cho một người, mà gia đình của cô đã phải từ một thành phố khác chuyển đến thành phố này.
Từ đó, trong không khí đều là hơi thở của áp lực và sợ hãi.
Qua năm nay, Hạ Cẩm Tây liền 30 tuổi. Cô không muốn lại sinh sống ở nơi đã từng là bóng đè, cô muốn tiến lên một bước, tựa như cô đã nắm lấy tay Trịnh Tiêu, tiến tới một bước kia.
Một mối quan hệ mới, một thế giới mới, đáng giá có một Hạ Cẩm Tây mới.
"Không thành vấn đề." Hai người xuống sân ga, Trịnh Tiêu nói, "Chị liên hệ Trâu Y Na sao?"
Hạ Cẩm Tây cười rộ lên: "Đây là vấn đề bạn gái sẽ hỏi. Chị không trực tiếp liên hệ em ấy, nhưng chị nhờ người tiện thể nhắn, cho em ấy suy xét rõ ràng xen vào việc người khác quan trọng hay sự nghiệp của mình quan trọng."
Trịnh Tiêu: "Trực tiếp uy hiếp sao?"
Hạ Cẩm Tây: "Không phải uy hiếp, là trừng phạt. Kiểu như nhét thêm chương trình trong thời gian nghỉ ngơi của em ấy, tịch thu di động."
Trịnh Tiêu: "Trừng phạt bằng cách cho thêm nhiều tài nguyên? Chị thật sự thiện lương."
Hạ Cẩm Tây mỉm cười: "Diễn xuất vì tình hữu nghị không lấy một phân tiền nha, còn diễn vai người ăn mày không thấy rõ mặt."
Trịnh Tiêu: "Oh wow."
Hạ Cẩm Tây ôm lấy cánh tay Trịnh Tiêu: "Nói cho em ấy biết trong tay chị có rất nhiều tài nguyên xấu."
Trịnh Tiêu cong khóe môi, Hạ Cẩm Tây nghiêng đầu nhìn cô ấy: "Vui vẻ không?"
Trịnh Tiêu: "Vui vẻ."
Hạ Cẩm Tây đột nhiên dừng lại bước chân, nói: "Làm việc càng vui vẻ hơn được không?"
"Sao?" Trịnh Tiêu nghi hoặc quay đầu.
Nhưng đầu cô ấy chưa kịp chuyển qua hướng khác, Hạ Cẩm Tây đã giơ tay ôm lấy đầu cô ấy, hôn lên môi bằng một nụ hôn thâm tình.
Ở trong sân ga người đến người đi, hai người ước chừng hôn nửa phút.
Lúc buông ra, Hạ Cẩm Tây nói với Trịnh Tiêu: "Thực xin lỗi, ba mẹ của chị đều thấy."