Hạ Phương bắt lấy cánh tay của Ngô Tú Mai, xoay người bỏ đi.
Đôi mắt của ông ấy trừng thật lớn, cả người ngăn không được mà phát run, tựa như về tới mười mấy năm trước.
Trong sân ga có rất nhiều người, có người nhìn bọn họ, có người nhìn Hạ Cẩm Tây, Hạ Phương bước đi rất nhanh, chỉ nghĩ nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Làm mọi người cảm thấy ông ấy không liên quan gì với đứa con gái mất mặt kia.
Hạ Dập Bắc nhìn trái nhìn phải, do do dự dự, không biết nên đi bên nào.
Hôm nay trước khi tới, bọn họ định sẽ mở cuộc hội nghị gia đình rất dài, ba hắn tỏ thái độ kiên quyết, hôm nay nhất định phải nói đàng hoàng, nghiêm túc, nói cho ra một cục diện mới.
Thế mà còn chưa thấy được mặt, chỉ mới thấy bóng dáng, liền phát triển trở thành tình trạng này.
Trong khoảng thời gian ngắn Hạ Dập Bắc phân không rõ rốt cuộc chị hắn là cố ý, hay chỉ vô tình, tình cảm của đồng tính luyến ái có phải đều dũng mãnh kích thích như vậy không, xuống xe thế nào cũng phải hôn một cái, hoặc là nói, thấy ba mẹ phải hôn một cái.
Hạ Dập Bắc cau mày, cuối cùng quyết định đứng tại chỗ, chờ một đáp án.
Hạ Cẩm Tây ôm hôn Trịnh Tiêu xong, nói hai câu lời nói, lúc này mới nắm tay cô ấy tiếp tục đi ra ngoài.
Không ít người trộm nhìn hai người, nhưng chung quy đã là thế kỷ mới, cũng không xảy ra sự chú ý khó chịu nào.
Hạ Cẩm Tây đứng trước mặt Hạ Dập Bắc, thoải mái hào phóng giới thiệu: "Đây là Trịnh Tiêu bạn gái của chị, Tiêu Tiêu, đây là Hạ Dập Bắc em trai của chị."
"Chào cậu." Trịnh Tiêu gật gật đầu.
Hạ Dập Bắc phun ra hai chữ "Chào cô", xấu hổ đến khóe môi không tự giác mà run run.
"Em đến đây đón chị sao?" Hạ Cẩm Tây hỏi.
"Đúng vậy." Hạ Dập Bắc chà xát tay.
"Vậy đi thôi." Hạ Cẩm Tây nghiêng đầu nhìn về phía Trịnh Tiêu, cười nói với cô ấy, "Buổi chiều có chuyến xe trở về vừa vặn kịp thời gian, tới nhà cùng nhau ăn cơm chiều."
Trịnh Tiêu biết nghe lời: "Được."
Hạ Dập Bắc giơ tay sờ sờ gáy: "Kỳ thật...... Ba mẹ cũng tới."
"Ừm." Hạ Cẩm Tây không có biểu hiện gì, "Chị thấy được."
Hạ Dập Bắc lập tức không nhịn được, nói: "Vậy chị còn như vậy, chị không cảm thấy mình thực quá mức sao?"
"Sao? Chị thế nào?" Trên mặt Hạ Cẩm Tây mang theo ý cười, "Em với bạn gái của em không hôn môi à?"
Hạ Dập Bắc: "Chúng ta không ở trước mặt công chúng......"
Hạ Cẩm Tây đánh gãy lời hắn: "Vậy em nên thử xem, cảm giác thực khác biệt."
Hạ Dập Bắc vung tay: "Này có thể giống nhau sao! Chị muốn ba mẹ tức chết sao?"
Hạ Cẩm Tây lạnh giọng: "Chị đã nói từ sớm, cảm thấy chị mất mặt có thể đoạn tuyệt quan hệ với chị, đòi tiền còn muốn mặt, nghĩ thế nào mà hay như vậy chứ."
Hạ Dập Bắc nắm chặt nắm tay, nói không ra lời.
Hắn không đi, cứ như vậy đứng ở tại chỗ bình tĩnh nhìn Hạ Cẩm Tây: "Có phải chị cảm thấy tôi ở nhà của chị, nên chị nói như thế nào tôi đều sẽ nghe?"
"Cậu và vợ sắp cưới ở nhà của tôi." Hạ Cẩm Tây nói, "Hơn nữa sau khi kết hôn hai người sẽ còn ở nhà của tôi, tương lai cậu có con cũng sẽ ở nhà......"
"Đủ rồi!" Hạ Dập Bắc hô, mặt lập tức đỏ bừng lên.
Hạ Cẩm Tây cũng nắm nắm tay: "Như thế nào, muốn đánh nhau sao?"
"Tôi không đánh con gái." Hạ Dập Bắc nghiến răng nghiến lợi, "Tôi không ở nhà của chị nữa."
"Hay quá!" Hạ Cẩm Tây cười nói, "Không kết hôn? không sinh con?"
Hạ Dập Bắc không trả lời câu hỏi của cô, xoay người bước nhanh rời khỏi. Người quen thuộc ở trong sân ga, chỉ còn lại một người bên cạnh.
Hạ Cẩm Tây thở phào một hơi, Trịnh Tiêu chà xát ngón tay cái lên mu bàn tay cô: "Bạn gái, chị bóp đau tay em."
Hạ Cẩm Tây buông lỏng tay ra, cúi đầu xem xét: "Thực xin lỗi."
"Không cần xin lỗi." Trịnh Tiêu cười ấm áp, "Chị muốn bóp nơi nào đều có thể."
Hạ Cẩm Tây giơ tay nhéo nhéo mặt cô ấy. Hai người ra khỏi sân ga, ngồi lên xe taxi.
Tài xế hỏi đi nơi nào, Hạ Cẩm Tây vẫn báo địa chỉ nhà.
Trịnh Tiêu hỏi cô: "Vẫn muốn gặp sao?"
"Gặp, chuyện chưa nói xong đâu." Hạ Cẩm Tây nói, "Vừa rồi chỉ là ra oai phủ đầu, không thể giao quyền chủ động vào trong tay người khác."
Dừng một chút, cô nói: "Có phải chị thực tàn nhẫn không?"
"Hả?" Trịnh Tiêu ngẩn người, "Có sao?"
Hạ Cẩm Tây quay đầu nhìn cô ấy: "Chẳng lẽ em không cảm thấy? Năm đó chính vì tính hướng của chị mà chị với ba mẹ trở thành như vậy, đương nhiên, bản chất là bởi vì bọn họ căn bản không yêu thương chị, nhưng mặc kệ yêu hay không yêu, cho ba mẹ loại kích thích này, nói lời như vậy với em trai ruột, về đạo đức đều phải chịu khiển trách."
"Em không có cảm giác gì." Thái độ của Trịnh Tiêu thực chân thành, "Xử lý quan hệ tình thân, em không có kinh nghiệm. Nếu là với khách hàng mà chị không thích, thì chị làm như vậy không vấn đề gì."
Hạ Cẩm Tây cười: "Lần đầu tiên có người nói như vậy với chị."
Trịnh Tiêu: "Về sau hỏi ý kiến em nhiều hơn chút."
"Được, bạn gái." Hạ Cẩm Tây ôm lấy cánh tay cô ấy, dựa vào trên người cô ấy, "Vậy xin hỏi lát nữa về đến nhà, chị phải làm sao bây giờ đây?"
"Chị chưa suy nghĩ trước sao?" Trịnh Tiêu hỏi, "Bộ dáng của chị thoạt nhìn như đã có tính toán."
"Đó là ôm một cục tức." Hạ Cẩm Tây nói, "Kỳ thật chị nói chuyện công việc sẽ không như vậy, nhưng hiện tại chị cảm thấy nói như thế nào cũng không thể giải quyết vấn đề, không bằng dứt khoát cho xong việc."
"Ừm." Trịnh Tiêu gật đầu.
"Chỉ là hơi sợ." Hạ Cẩm Tây cọ cọ Trịnh Tiêu, "Đợi lát nữa mặc kệ xảy ra chuyện gì, em ngàn vạn lần đừng chạy."
"Em không chạy." Trịnh Tiêu trả lời thật sự khẳng định.
Cô ấy đương nhiên sẽ không chạy, người nhà Hạ Cẩm Tây sẽ làm thế nào, mắng, chửi, đánh, đối với Trịnh Tiêu mà nói, một chút đều không quan trọng.
Quan trọng là Hạ Cẩm Tây, Trịnh Tiêu không muốn Hạ Cẩm Tây khổ sở, không muốn cô tức giận, không muốn cô không vui, nhưng nếu sắp tới không thể tránh khỏi những điều này, như vậy Trịnh Tiêu chỉ có thể cố gắng giảm bớt cảm xúc tiêu cực của Hạ Cẩm Tây.
Ở bên cạnh là bước đầu tiên, hơn nữa Hạ Cẩm Tây yêu cầu cô ấy ở bên.
Điều này làm cho Trịnh Tiêu càng thêm chắc chắn việc đồng hành cùng nhau đóng vai trò trọng yếu trong các mối quan hệ thân thiết, Trịnh Tiêu thích Hạ Cẩm Tây yêu cầu cô ấy, điều này khiến cô ấy cảm thấy bản thân tồn tại càng thêm có ý nghĩa, có giá trị.
Xe tới cửa chung cư, Trịnh Tiêu hôn hôn trán Hạ Cẩm Tây: "Không phải sợ."
Tài xế nhìn nhìn từ kính chiếu hậu, Hạ Cẩm Tây móc di động ra quét mã trả tiền, sau đó lôi kéo tay Trịnh Tiêu xuống xe.
Căn hộ cô mua cho ba mẹ, chính là chọn trong chung cư có khu vực tốt nhất này.
Khu bất động sản nổi tiếng, cơ sở hạ tầng hoàn thiện, khoảng cách giữa các tòa nhà rộng, xanh hoá tốt, nhìn hưng thịnh phát đạt, vô cùng thích hợp cho gia đình cư trú.
Hạ Cẩm Tây lấy chìa khóa từ trong túi, quét cổng.
Hai người dẫm lên hàng gạch chỉnh tề không nhanh không chậm bước vào, trong chung cư nở hoa không ít, hôm nay thời tiết tốt, trẻ con chạy chơi khắp nơi.
Vào tòa nhà, vào thang máy, đi tới trước cửa, tất cả động tác của Hạ Cẩm Tây đều trôi chảy. Đến khi lấy chìa khóa mở cửa, Hạ Cẩm Tây phát hiện chìa khóa cắm như thế nào cũng không lọt. Cô ngẩn người.
Trịnh Tiêu nhắc nhở cô: "Có phải lấy nhầm rồi không?"
"Không nhầm." Hạ Cẩm Tây nói, "Vừa rồi quét cổng được mà."
Trịnh Tiêu: "Gọi điện thoại đi."
Hạ Cẩm Tây: "Ừm."
Kết quả điện thoại vẫn là gọi cho Hạ Dập Bắc, Hạ Dập Bắc tắt một lần, Hạ Cẩm Tây tiếp tục gọi, lần thứ hai vang lên thật lâu, Hạ Dập Bắc mới nhận.
"Chuyện gì?" Hạ Dập Bắc tức giận hỏi.
"Trong nhà thay đổi ổ khóa sao?" Hạ Cẩm Tây hỏi.
"Lúc trước ba ra cửa quên mang chìa khóa, mẹ ngủ trong phòng, kêu cửa không được nên mở khóa."
Hạ Cẩm Tây: "Mở khóa cũng không cần đổi khóa đi."
Hạ Dập bắc: "Mẹ có thói quen cắm chìa khóa ngay trên ổ! Mở khóa rất khó!"
Hạ Cẩm Tây vẫn cảm thấy có vấn đề: "Tiếng động lớn như vậy cũng chưa tỉnh sao?"
Hạ Dập Bắc đã tức đến đỉnh đầu, rống to lên: "Vậy chị cảm thấy như thế nào! Chị muốn tôi nói cái gì!"
Hạ Cẩm Tây: "Nói thật."
"Nói thật chính là mẹ té xỉu! Nếu không phải mở khóa kịp thời, chị liền bớt đi một chủ nợ!"
Hạ Dập Bắc rống xong liền cúp điện thoại. Hạ Cẩm Tây đứng tại chỗ, di động còn ở bên tai, đầu óc hơi hoang mang.
Chìa khóa mở cửa không ra, phản ứng đầu tiên của Hạ Cẩm Tây là trong nhà cố ý thay đổi ổ khóa, không cho chủ nhà vào trong. Cô không nghĩ tới, sau lưng còn có việc như vậy.
Ở trong ấn tượng của cô, thân thể của ba mẹ đều khá tốt. Ngày thường đau đầu nhức óc đều không có, cũng không bị di truyền hay bệnh nặng nào cả.
Nhiều nhất là vào mấy năm gia đình ồn ào đến lợi hại kia, tình cảnh bi thảm, mẹ bị áp lực lâu ngày, khóc nhiều, đôi khi sẽ đau ngực.
Hình như đã đi bệnh viện, sau đó không có gì xảy ra, trong ý thức của Hạ Cẩm Tây, vậy không phải vấn đề lớn. Không biết lần này mẹ bị cái gì.
Trịnh Tiêu chọc chọc bả vai cô: "Làm sao vậy?"
"Ah," Hạ Cẩm Tây phản ứng, nói, "Đã đổi khóa."
Cô cúi đầu gọi điện thoại cho mẹ, thuận miệng giải thích nói: "Lúc trước ba chị quên mang chìa khóa, mở khóa liền đổi khóa."
"Ừm." Trịnh Tiêu đáp lời.
"Chị gọi điện thoại cho mẹ." Hạ Cẩm Tây nói.
"Được." Trịnh Tiêu nhẹ nhàng nắm cổ tay cô.
Điện thoại thực mau được nhận, Hạ Cẩm Tây nói tình huống hiện tại, bên kia trả lời, nói bọn họ ở bên ngoài, còn chưa tới nhà.
"Đến giờ cơm rồi." Hạ Cẩm Tây nói, "Con đặt quán ăn, ở bên ngoài ăn đi."
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng hô của Hạ Phương: "Ăn cái gì mà ăn, còn muốn ném mặt đi nơi nào!!!"
Ngô Tú Mai nhanh chóng che lại mic điện thoại, đi vài bước qua bên cạnh: "Tây Tây à, chúng ta ở nhà ăn đi, con muốn ăn cái gì, mẹ trở về mua đồ ăn."
"Vậy không ăn." Hạ Cẩm Tây nói, "Con đứng trước cửa chờ hai người, nói xong buổi chiều con còn có việc."
"Được." Ngô Tú Mai nói, "Hơn mười phút nữa tới."
Điện thoại kết thúc, Hạ Cẩm Tây nhét di động vào trong túi, hít thở thật sâu.
Trịnh Tiêu nhìn cô, Hạ Cẩm Tây tiến lên một bước ôm ôm cô ấy, nói: "Em không hiểu rất nhiều chuyện phải không?"
Trịnh Tiêu: "Phương diện này em không hiểu biết lắm."
Hạ Cẩm Tây kéo kéo khóe miệng: "Vậy trong nhà của em xảy ra chuyện gì, sau này có cơ hội nói cho chị nghe được không?"
Trịnh Tiêu: "Chị muốn biết sao?"
"Ừm." Hạ Cẩm Tây gật gật đầu.
"Rất đơn giản," Trịnh Tiêu nói, "Lúc em lên năm tuổi, ba mẹ liền đi nước ngoài, cho nên việc liên quan đến gia đình em đều không có kinh nghiệm gì."
Hạ Cẩm Tây sửng sốt, cô không nghĩ tới đáp án đột nhiên như vậy.
Lần trước Trịnh Tiêu cung cấp tin tức cực nhỏ kia, Hạ Cẩm Tây biết bối cảnh gia đình của Trịnh Tiêu có vấn đề lớn, bởi vì cô cũng có vấn đề lớn, cho nên cô vẫn luôn không dám hỏi.
Cô chờ đến một ngày Trịnh Tiêu mở ra nội tâm nói cho cô nghe những việc này, như vậy cô sẽ hiểu Trịnh Tiêu nhiều hơn một chút.
Kết quả hiện tại Trịnh Tiêu thuận miệng nói ra đáp án, vẫn dùng giọng điệu hờ hững bình thường như thế, thật sự làm cô kinh ngạc.
Nếu Trịnh Tiêu đã nói, Hạ Cẩm Tây cũng không cần ức chế lòng hiếu kỳ của mình, cô hỏi: "Vì sao bọn họ không mang theo em?"
"Không tiện đi." Trịnh Tiêu nói.
Hạ Cẩm Tây: "Cái gì không tiện chứ?"
Trịnh Tiêu: "Nhớ không được, khi còn nhỏ em từng hỏi qua, luôn có một ít lý do. Khi đó em không quá hiểu, sau này lớn lên cảm thấy cũng không cần thiết phải hiểu."
Hạ Cẩm Tây cau mày: "Vậy em sống như thế nào?"
"Thuê dì đến chăm sóc em." Trịnh Tiêu nói.
Hạ Cẩm Tây: "Người thân khác của em đâu?"
Trịnh Tiêu: "Người thân khác?"
Hạ Cẩm Tây: "Chú bác, ông bà."
Trịnh Tiêu: "Đến tết thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy."
Miệng Hạ Cẩm Tây giật giật, lại nói không nên lời. Tình huống của nhà cô, tuy rằng thê thảm, nhưng nếu nhìn từ ánh mắt thế tục, có thể giải thích được.
Ba mẹ thất vọng, ba mẹ có hành vi quá kích, đủ loại đủ loại, Hạ Cẩm Tây đều hiểu được dựa vào tình và lý, tuy rằng hiểu không đại biểu là tha thứ, không đại biểu có thể ở chung với nhau, nhưng mấy năm nay, cô cũng không thể nghĩ không ra việc này.
Nhưng hoàn cảnh gia đình của Trịnh Tiêu, cô hoàn toàn không thể hiểu được.
Việc gì khiến người một nhà lạnh nhạt tới mức độ này, nguyên do gì khiến ba mẹ bỏ lại một đứa bé năm tuổi ở trong nước, thuê một dì tới chăm sóc.
Hạ Cẩm Tây nắm chặt nắm tay, tức giận, còn cảm thấy chua xót.
Cô cầm lấy bàn tay Trịnh Tiêu, nói: "Không sao cả, hiện tại em đã trưởng thành, cũng không cần bọn họ."
Trịnh Tiêu: "Đúng vậy."
Hạ Cẩm Tây: "Em có thể yêu cầu chị, tựa như chị yêu cầu em vậy."
"Ừm." Trịnh Tiêu nói, "Em yêu cầu chị."
Hạ Cẩm Tây đột nhiên cảm thấy tràn ngập lực lượng, giống như tất cả cửa ải khó khăn đều không hề làm cô sợ hãi.