Hạ Cẩm Tây có được một người bạn gái hoàn mỹ.
Ít nhất ở trong mắt cô bây giờ, là một người bạn gái hoàn mỹ, không thể nghi ngờ, không ai có thể so sánh được.
Hạ Cẩm Tây cho mình năm ngày nghỉ, Trịnh Tiêu sắp xếp năm ngày này rất thỏa đáng, từ ẩm thực bên ngoài, đến tìm những chốn bồng lai tiên cảnh khác những nơi danh lam thắng cảnh, cô ấy thật sự am hiểu.
Hạ Cẩm Tây thậm chí hoài nghi cô ấy đã đi đến mọi nơi, hoài nghi mấy năm nay cô ấy trải qua cuộc sống thoải mái vô cùng, có tiền lẫn thời gian để thưởng thức non sông gấm vóc của tổ quốc.
Hai người ban ngày đi du ngoạn, buổi tối làm càn làm tình trên giường lớn của khách sạn, đương nhiên...... Đây chỉ là nói khái quát mà thôi, không giới hạn ở trên giường, cũng không giới hạn ở trong khách sạn.
Trịnh Tiêu thật sự bị kích thích, cho nên phải cho Hạ Cẩm Tây vô vàn kích thích.
Ở vô số thời khắc lâng lâng bay bay lên tới đỉnh núi, ở vô số lần bị lăn qua lộn lại, vào lúc chân mềm đến không thể tự mình đi tắm rửa, phải nhờ Trịnh Tiêu làm giúp, Hạ Cẩm Tây đều hối hận bản thân mình năm đó bị mù mắt.
Mù nên không hưởng thụ một Trịnh Tiêu chân thật sớm hơn, mù nên trước kia luôn lấy việc này để cười nhạo Trịnh Tiêu.
Thể lực của Trịnh Tiêu thật sự rất tốt, tư thế cũng thật sự đa dạng. Hơn nữa các kiểu đa dạng của cô ấy không hề được nhìn thấy trên phim ảnh, nhà nghệ thuật chính là nhà nghệ thuật, ngay cả phương thức làm tình đều phải tự mình sáng tạo.
Hơn nửa năm Hạ Cẩm Tây không ăn mặn, đến khi ăn mặn liền mạnh như vậy, luôn cảm thấy thân thể của mình sắp xảy ra vấn đề rồi.
Cho nên sau khi đặt xong vé máy bay trở về thành phố Bắc, cô âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Trịnh Tiêu đóng gói hành lý, sau đó hầu hạ cô ăn cơm.
Hai người ngồi trên xe đi sân bay, Trịnh Tiêu hỏi Hạ Cẩm Tây: "Trở về có sắp xếp gì?"
Hạ Cẩm Tây lười nhác vươn vai: "Tắm một cái, sau đó ngủ một giấc thật ngon."
Trịnh Tiêu nhìn cô: "Mấy ngày nay không ngủ ngon sao?"
Hạ Cẩm Tây quả thực muốn cho cô ấy một ánh mắt xem thường. Ngon hay không ngon, còn phải xem ngủ bằng cách nào.
Hạ Cẩm Tây cảm thấy trải qua thời gian dài thâm nhập giao lưu như vậy, rốt cuộc cô đã hiểu biết về Trịnh Tiêu nhiều hơn một chút, hiện tại dưới vẻ mặt bình đạm không gợn sóng này, chính là sự vui sướng khoe khoang tràn đầy.
Hạ Cẩm Tây để sát vào cô ấy, nhỏ giọng nói: "Em rụt rè chút."
Trịnh Tiêu cong môi cười: "Chị nghĩ cái gì vậy?"
Hạ Cẩm Tây chọc chọc trán cô ấy: "Em nghĩ cái gì chị liền nghĩ cái đó. Tới thành phố Bắc hai ta ai về nhà nấy nha, chị thật sự còn rất nhiều việc phải xử lý, em cũng nên làm việc nghiêm túc."
Trịnh Tiêu tạm dừng hai giây, lại nổi lên diễn xuất, ôm cánh tay của Hạ Cẩm Tây cọ qua cọ lại: "Không cần, em nhớ chị thì làm sao bây giờ ~~~"
"Gửi WeChat, gọi điện thoại, lúc rảnh có thể gọi video." Hạ Cẩm Tây tùy ý cho cô ấy cọ, lấy một dáng vẻ đanh thép của người trưởng thành để sắp xếp cuộc sống của hai người sau này, "Kỳ nghỉ lại cùng nhau đi chơi."
Trịnh Tiêu: "Chừng nào chị nghỉ?"
Hạ Cẩm Tây: "Trên nguyên tắc là hai ngày cuối tuần, luân phiên nhau nghỉ vào các ngày lễ theo luật định."
Trịnh Tiêu: "Trên thực tế thì sao?"
Hạ Cẩm Tây mím môi, chưa nói đáp án.
Trên thực tế căn bản không có ngày chính xác, làm nghề này, mỗi ngày sẽ xảy ra chuyện gì hoàn toàn không thể biết được, bận lên đừng nói nghỉ phép, ngay cả ngủ cũng không được.
Chính vì hiện tại Hạ Cẩm Tây đang ở vị trí lãnh đạo, năm nay công ty cũng điều chỉnh lại cơ cấu, nên Hạ Cẩm Tây mới có thể tận dụng mọi thứ để cho mình nghỉ hai ngày.
Sau này những tình huống như muốn gặp mà không gặp được, ngày nghỉ không thể ở bên cạnh có thể sẽ rất nhiều.
Chỉ là đối mặt với Trịnh Tiêu, Hạ Cẩm Tây khó mở miệng, nói ra lại giống như tra nam chỉ biết lấy công việc làm lí do.
Cô suy nghĩ, nói: "Chị sẽ cố gắng dành thời gian cho em."
Ah, câu này cũng vẫn như cũ thực tra nam.
Trịnh Tiêu chớp chớp mắt, bàn tay ôm cánh tay cô không buông, mông còn xê dịch đến trước mặt cô, hoàn toàn dán sát thân thể hai người vào nhau.
"Được, em tin tưởng chị." Trịnh Tiêu nói, "Vậy chị phải dành nhiều thời gian hơn cho em nha."
Hạ Cẩm Tây rũ mắt nhìn cô ấy: "Nói lời thật lòng."
Trịnh Tiêu: "Dù sao em cũng có rất nhiều thời gian."
Cô ấy nói không sai, so với các cặp đôi đều đi làm khác, thời gian ở chung của hai người sẽ nhiều hơn bởi vì công việc mang tính chất đặc thù của Trịnh Tiêu.
Nhưng Hạ Cẩm Tây nghe thấy lời này luôn có chút phát sầu, tuy rằng vẫn chưa phải lúc nói này nói nọ, nhưng Hạ Cẩm Tây đối với công việc của Trịnh Tiêu, đã sớm bắt đầu phát sầu.
Trịnh Tiêu có rất nhiều tài hoa, có rất nhiều biện pháp kiếm tiền. Cho dù cô ấy không vì kiếm tiền, cô ấy không thiếu tiền tiêu, nhưng cô ấy cũng nên có một trạng thái làm việc bình thường.
Ý nghĩa của công việc không chỉ cung cấp vốn sống, nhiều lúc nó còn sẽ ảnh hưởng đến tâm tình, lấp đầy cuộc sống, tạo ra chỗ đứng ở trong xã hội, thể hiện giá trị phổ quát.
Trịnh Tiêu làm việc hoàn toàn đi theo tâm, tựa như khinh khí cầu lơ lửng trên bầu trời, không biết khi nào sẽ phát nổ.
Khả năng đã phát nổ rồi...... Hai người mới quen biết nhau.
Hạ Cẩm Tây thở phào một hơi, cảm thấy sầu lo điều này cho Trịnh Tiêu không chỉ là bệnh nghề nghiệp của mình, còn là tâm bệnh của tình yêu.
Cô không muốn đứng ở vị trí nữ thần linh cảm để yêu đương với Trịnh Tiêu, bởi vì linh cảm có thể tới mọi lúc, cũng có thể đi mọi lúc.
Nghệ thuật của Trịnh Tiêu là nghệ thuật, nhưng Hạ Cẩm Tây không muốn trở thành một phần trong nghệ thuật của cô ấy, chỉ muốn trở thành một phần trong cuộc sống của cô ấy.
Nghĩ đến đây, Hạ Cẩm Tây giơ tay xoa xoa đầu Trịnh Tiêu.
Mái tóc của Trịnh Tiêu thực đặc biệt, xoã tung mềm mại, như miếng bọt biển tạo bọt, luôn khiến người nhịn không được muốn cầm nắm.
"Thoải mái......" Trịnh Tiêu ngẩng cằm, đưa đầu vào trong tay Hạ Cẩm Tây.
"Mèo con sao?" Hạ Cẩm Tây cười gãi gãi.
"Chị thích mèo thì chính là mèo." Trịnh Tiêu nhắm mắt lại, "Chị thích cái gì chính là cái đó."
Hạ Cẩm Tây: "Chị còn có thể làm cho em thoải mái hơn."
Trịnh Tiêu: "Được nha."
Hạ Cẩm Tây hạ thấp giọng, làm cho mình có vẻ công khí mười phần: "Hiện tại không tiện, sau này từ từ tới."
Trịnh Tiêu lập tức cười tươi: "Chị muốn như thế nào đều có thể."
Thật ngoan ngoãn lại phóng khoáng.
Máy bay đáp xuống thành phố Bắc, Trịnh Tiêu không bám dính lấy Hạ Cẩm Tây.
Cô ấy chỉ gắt gao ôm cô, sau đó liền buông cô ra, cười phất tay với cô, lên một chiếc xe khác.
Hạ Cẩm Tây từ xa xa trông thấy bên ngoài sảnh tụ tập không ít fans cầm bảng hiệu, lúc lên xe thuận miệng hỏi câu: "Hôm nay là ai tới vậy?"
Tài xế lái xe hiển nhiên thạo nghiệp vụ, cười nói: "Gần đây cô có xem một chương trình tạp kỹ không? Một đám các cô gái trẻ nhảy nhót, hôm nay nhóm fans này đến đón các cô gái đó."
Hạ Cẩm Tây nhướng mày: "Có ấn tượng, có một cô gái tên là Mộng gì đó......"
"Chân Mộng!" Tài xế vỗ vào tay lái một cái, "Hôm nay cũng có cô ấy, thành tích của cô ấy khá tốt đấy, không phải fan cũng thích, fan trung thành nhiều, hai cô gái ngồi trong xe tôi vừa rồi, nói đã tiêu tốn đến mấy ngàn tệ."
"Bác tài cũng biết mấy việc này sao?" Hạ Cẩm Tây cười nói.
"Tôi tới sân bay nhiều, nghe nghe sẽ biết." Tài xế nói, "Con gái của tôi cũng mê thần tượng, nhưng con bé chỉ nghe nhạc mua album, không điên cuồng như vậy."
"Vâng." Hạ Cẩm Tây dõng dạc nói, "Các cô gái trẻ tuổi vẫn là nên chuyên tâm học tập."
Lời nói thì nói như vậy, nhưng ở trên xe, Hạ Cẩm Tây liền bắt đầu công việc "Tàn hại thanh thiếu niên".
Hôm nay thật ra không cần đến công ty, nhưng có không ít văn kiện muốn xem, bây giờ tranh thủ xem, đợi lát nữa về đến nhà có thể gọi điện thoại với Trịnh Tiêu lâu hơn một chút.
Người này tạm biệt cô thật sự rất dứt khoát, bởi vì Trịnh Tiêu vốn dĩ chính là một người dứt khoát.
Nếu Hạ Cẩm Tây muốn bảo trì khoảng cách tiến lui thích đáng với người như cô ấy, phải quản lý mối quan hệ này cho thật tốt.
Sau khi về nhà, giống như đã nói với Trịnh Tiêu, Hạ Cẩm Tây thu dọn một lát liền cầm nước hoa đi pha nước tắm rửa.
Thân mình chìm vào trong làn nước ấm áp, bọt xà phòng che khuất thân thể, Hạ Cẩm Tây gọi điện thoại, Trịnh Tiêu nhận nghe, hỏi cô: "Về đến nhà rồi sao?"
Hạ Cẩm Tây giọng điệu lười nhác nói: "Về rồi."
Trịnh Tiêu: "Có tiện gọi video không?"
Hạ Cẩm Tây: "Sao?"
Trịnh Tiêu: "Em cũng về đến nhà, cho chị xem Đại Hắc Tử."
Hạ Cẩm Tây mở video, cameras quay đến bả vai cô, nhưng vì hoàn cảnh, vẫn có vẻ thực gợi cảm.
"Bộ dáng này của chị không thích hợp cho Hắc Tử xem." Hạ Cẩm Tây nói.
Màn ảnh là mặt của Trịnh Tiêu, vẫn còn đeo túi trên người: "Vậy cho em xem."
Hạ Cẩm Tây: "Nhưng chị muốn xem Hắc Tử."
"Được, cho chị xem." Trịnh Tiêu thay đổi cameras sau.
Hắc Tử đang điên cuồng cọ Trịnh Tiêu, chắc là ghét bỏ cô ấy đi lâu quá. Màn hình rung rinh, Hạ Cẩm Tây nhìn thấy mảnh sân nhỏ quen thuộc, hơi khác với lúc cô đến ngày tết.
Cây trong sân nở hoa rồi, đỏ rực rỡ một góc. Những pho tượng bị tàn phá trong sân cũng được thay đổi, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của《 Tây 》.
Nụ cười của Hạ Cẩm Tây hơi đọng lại trong nháy mắt, nhưng rất mau trở về bình thường.
Trịnh Tiêu vừa nói chuyện phiếm với cô vừa đi vào phòng bếp: "Còn ít thịt mua lúc trước, để rất lâu rồi. Em lấy ra chờ tan đá một chút, lát nữa cho Hắc Tử ăn."
Hạ Cẩm Tây: "Không còn tươi không sợ Hắc Tử bị tiêu chảy sao."
"Vẫn ngon." Trịnh Tiêu nói, "Em ăn cũng không có vấn đề gì."
Hạ Cẩm Tây: "Em đừng ăn."
Trịnh Tiêu: "Biết."
Hạ Cẩm Tây: "Em bỏ túi xuống trước đi, bỏ xuống rồi làm."
Động tác trên tay Trịnh Tiêu nhanh nhẹn: "Được được."
Hắc Tử nhảy nhảy đi theo Trịnh Tiêu, Trịnh Tiêu nói với nó rằng lát nữa cho nó ăn thịt, Hắc Tử giống như nghe hiểu được, trong ánh mắt lóe sáng lấp lánh.
Theo tới cửa phòng, Hắc Tử liền dừng, Trịnh Tiêu đẩy cửa phòng ra, Hạ Cẩm Tây nhìn thấy phòng khách lộn xộn.
Bị dụng cụ làm việc của Trịnh Tiêu lấp đầy gần hết. Đủ loại đồ vật giống như tràn ra khỏi phòng làm việc, nằm khắp nơi trong phòng khách, tới ngoài sân.
"Quả thật đủ rộng rãi để cho em lăn lộn thành như vậy." Hạ Cẩm Tây nói, "Nhưng với kiểu này của em, cả căn nhà cũng không còn chỗ chứa."
Trịnh Tiêu: "Đến lúc đó sẽ mua luôn bên cạnh."
Hạ Cẩm Tây cười: "Để xe của mình ở nhà người khác, đoạt chó của người khác, còn nhớ thương nhà người khác."
Trịnh Tiêu buông túi, xoay lại cameras trước, vui tươi hớn hở mà nhìn Hạ Cẩm Tây: "Đây không phải là cô tình tôi nguyện sao."
Một lời thoại rất bình thường, đối diện tầm mắt của Trịnh Tiêu, Hạ Cẩm Tây liền cảm thấy có cảm xúc khác.
Ánh mắt Trịnh Tiêu đi xuống, hỏi Hạ Cẩm Tây: "Mùi hương gì?"
Hạ Cẩm Tây theo tầm mắt cô ấy giật giật, không trả lời.
Trịnh Tiêu bám riết không tha: "Ngửi có mùi vị gì?"
Hạ Cẩm Tây không tự giác hít hít cái mũi: "Vị cam quýt."
Trịnh Tiêu: "Em thích."
Hạ Cẩm Tây: "Ngửi sai rồi, là hoa nhài."
Trịnh Tiêu: "Em cũng thích."
Hạ Cẩm Tây cười nói: "Em không thích cái gì?"
Trịnh Tiêu: "Những gì không liên quan đến chị."
Thật là một lời âu yếm nhàm chán lại khoa trương.
Hạ Cẩm Tây có ý đồ kéo đề tài về: "Ở trên đường lâu như vậy, cũng mệt mỏi đi? Tắm rửa ngủ một giấc, ngủ dậy dọn dẹp nhà một chút, loạn đến không có chỗ đặt chân......"
Trịnh Tiêu đặc biệt nghe lời: "Được."
Cô ấy nhấc chân vào trong, vừa đi vừa báo cáo: "Em vào phòng tắm nha, chờ pha nước ấm một lát, trước tiên cởi áo khoác, thời tiết ấm áp, không lạnh chút nào, nước được rồi, em......"
"A a a a a!!!!" Hạ Cẩm Tây nhịn không được hét lên, "Trịnh Tiêu Tiêu!!! Em muốn số WeChat của hai ta bị khóa sao!! Không cần quay cameras lên người mình đâu! Em làm mờ đi chứ!!"
Trịnh Tiêu giơ tay, không biết từ nơi nào lấy ra hai miếng dán núm **, bạch bạch hai tiếng, dán lên trên người mình: "Đã làm mờ."