*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
"Haiz!"
Hành động của Hạ Như Phong khiến Dược Tình thất vọng thở dài, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, dường như ông có thể đoán trước được cảnh tượng thê thảm của đại lục. Nếu như để cho ác ma này rời khỏi trận pháp, trong đại lục còn có người nào sẽ là đối thủ của hắn? Cũng chỉ có vị Bán Thần trong ma nhân kia có thể liều mạng.
Rũ mắt, từ trong linh giới lấy ra dược đỉnh, trong mắt Hạ Như Phong xẹt qua một tia tinh quang, tia sáng kia chẳng mấy chốc lập tức biến mất, mà Quang Thần ở trong hưng phấn tự nhiên không thể bắt giữ.
Trong tay cầm dược liệu mong muốn luyện chế, Hạ Như Phong hít sâu vào một hơi, vẻ mặt dần chứa một tia ngưng trọng.
Nàng cũng chỉ là ôm một phần vạn hy vọng, không biết có thành công hay không, cho dù thế nào, đây là phương pháp giải trừ nguy cơ cuối cùng, cho dù như thế nào nàng cũng phải thử một lần.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy nghiêm túc của Hạ Như Phong, lòng đều không tự chủ được nhấc lên, ngay cả Quang Thần cũng trở nên yên tĩnh chưa từng có, đôi mắt chặt chẽ tập trung vào dược liệu trên tay Hạ Như Phong.
Ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cuối cùng Hạ Như Phong cũng có động tác.
Chỉ thấy giữa tay nàng hiện ra một viên châu ngọc đỏ rực, ngọn lửa rực rỡ loá mắt chiếu và khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, đúng là tuyệt thế như vậy, mang đến cho người ta một loại cảm giác cảnh đẹp ý vui. Theo ngọn lửa bốc lên, tay nàng thiên biến vạn hóa, như dược liệu không ở trong tay nàng, mà là ngàn vạn thế giới kia.
Trong nháy mắt, mọi người đều ngây dại, cho dù là viện trưởng viện Dược Sư, một luyện dược sư cửu phẩm cũng không thể không thừa nhận, động tác kai của nàng đã thuần thục đến một trình độ. Rất khó tưởng tượng, động tác thuần thục hoàn mỹ như vậy, là từ một nữ tử hơn hai mươi tuổi thi triển ra.
"Ầm!"
"Ầm ầm!"
Trong Dược Đỉnh truyền đến tiếng va chạm mãnh liệt, Hạ Như Phong nhíu chặt mày, một giọt mồ hôi từ hai má hoàn mỹ chảy xuống, động tác trên tay nàng không dám thả lỏng chút nào, đôi mắt màu đen dần hiện ra một tia thâm thúy, như động đen nhìn không thấy đáy.
Lúc này, bộ dáng nghiêm túc của nàng bất giác hấp dẫn nhiều người, nhưng mà nghĩ đến nàng làm chuyện vậy, trừ mọi người Lam Phong ra, trong mắt người khác đều hiện ra khinh thường thâm trầm.
Yêu Quái cảm nhận được địch ý đến từ trên người mọi người xung quanh, nghĩ cũng không nghĩ, đứng ở trước mặt Hạ Như Phong, mắt xanh khiếp người lạnh lùng nhìn qua những người đó, để chặn ánh mắt của bọn họ. Ở trong lòng Yêu Quái, thiên hạ đại lục có quan hệ gì với hắn chứ? Hắn phải bảo vệ, chỉ có một mình nàng mà thôi.
Cho dù là vì nàng mà địch lại thiên hạ, cũng không tiếc.
Đơn giản nàng là người hắn nhất để ý, cũng là người, bất cứ lúc nào chỗ nào hắn cũng đều nguyện ý dùng hết tất cả đi bảo vệ.
"Ầm ầm!"
"Oanh ầm ầm!"
Trên không thuần trắng nhất thời sấm sét vang dội, Lôi Vân đủ mọi màu sắc xuất hiện lộng lẫy ở trong ánh mắt của mọi người.
"Thuộc tính lôi kiếp, lại là thuộc tính lôi kiếp..."
"Trời ạ, đan dược cửu phẩm, nàng lại là một luyện dược sư cửu phẩm."
"Ta cmn, có lầm hay không, nàng mới bao nhiêu chứ? Lại chính là một luyện dược sư cửu phẩm."
Bọn hắn vì thuộc tính Lôi Vân đến mà cảm thấy khiếp sợ, người ở nơi khác trong trận pháp cũng phát hiện thuộc tính Lôi Vân trên bầu trời phái xa, đồng thời ngẩng đầu lên, toàn bộ ánh mắt đều chiếu ra bộ dạng của thuộc tính Lôi Vân.
"Thiếu phủ chủ..." Tử y trưởng lão đi đến bên cạnh Tử Minh Dạ, cúi đầu, khẽ kêu.
Tử Minh Dạ bị tiếng ông gọi kinh hãi tỉnh lại, trong đôi mắt tím tà khí lóe ra tia sáng khác thường: "Thuộc tính Lôi Vân, đan dược cửu phẩm xuất thế, nhất định là nàng, nàng ở chỗ đó, tử y trưởng lão, hắc y trưởng lão, chúng ta đi."
Nói xong, bóng dáng tím xẹt qua phía chân trời, chạy về chỗ thuộc tính Lôi Vân.
Dưới tàng cây, cuồng phong thổi qua, nam tử áo bào đỏ khẽ hất, tay cầm trường kiếm, mắt đỏ thâm trầm nhìn Lôi Vân ở trong trời không, đôi mắt yêu dã kia, không tự giác nhu hòa xuống, môi mọng cong lên độ cong nhàn nhạt: "Sư phụ, Như Phong nhất định ở đấy, Con muốn đi tìm nàng."
Bên cạnh nam tử có một người thiếu niên tóc bạc mặt hồng hào, nhìn thấy trong mắt nam tử kiên quyết và ôn nhu, bất đắc dĩ thở dài: "Trước kia ta rất nghi ngờ, vì sao với cá tính âm lãnh tuyệt tình của con, khi nhắc đến nàng đã thay đổi thành một người khác, cho đến khi biét nha đầu kia, ta mới phát hiện, trên người của nàng còn có một loại sức quyến rũ, loại sức quyến rũ có thể khiến cho người vì nàng mà liều lĩnh, cho nên ta rất hiểu con, nếu nha đầu kia ở bên đó, chúng ta hãy đi tìm nàng đi!"
Đúng vậy, trên người của nàng có một loại sức quyến rũ độc đáo, cũng là vì sức quyến rũ kia, bên cạnh nàng mới tập trung nhiều bằng hữu lấy tâm tương giao như vậy.
Đan dược cửu phẩm, trân quý biết bao? Lúc trước nàng nghĩ cũng không nghĩ, sẽ giúp bọn họ luyện chế, chỉ là bởi vì Ma Ngạo Thiên là bằng hữu của nàng, rất nhiều người sẽ vì đan dược cửu phẩm mà tranh đấu vỡ đầu, cho dù là Dược Tình, cũng không thể làm được đôi mắt không nháy mắt một cái sẽ đưa cho người ta, nhưng mà, ngay cả mày nàng cũng không nhăn một cái.
Dược Tình tự hỏi, nếu mình là nàng, tuyệt đối sẽ không như nàng, yêu cầu cũng chưa đưa ra, cho dù giúp người luyện chế đan dược cửu phẩm, chỉ sợ người nọ chính là bạn tri kỉ của mình, cũng không thể.
Đây cũng là mảnh đại lục mỗi người đều thật tế, lúc trước ông giúp Ma Ngạo Thiên cướp lấy đan