*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Người sáng tạo Sát Thánh Trận! Quang thần! Cường giả Bán Thần!
Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, bị thân phận của Quang Thần dọa sợ, dù thế nào ông cũng đều không thể ngờ rằng, nam nhân này có lai lịch lớn như vậy, một cường giả Bán Thần, cho dù là Dược Tình mạnh nhất trong bọn họ, cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn.
Chẳng lẽ hôm nay bọn họ sẽ chôn thân ở trong trận pháp này?
"Các con kiến, các ngươi từ từ hưởng thụ một khắc cuối cùng này đi, chờ ta rút linh hồn của các ngươi ra, các ngươi sẽ là thực ăn của ta." Ánh mắt của Quang Thần theo thứ tự nhìn qua mọi người, cuối cùng dừng ở trên người Vật Nhỏ: "Bây giờ, ta sẽ nếm thử một chút mùi vị của Long thần trước, không biết linh hồn Long thần có gì khác các ngươi."
Nhìn tham lam thèm nhỏ dãi trong mắt Quang Thần, trái tim của Hạ Như Phong chợt co rút nhanh, không chờ nàng nói chuyện, đã cảm giác không khí xung quanh bị giam cầm, khiến cho nàng không thể nhúc nhích.
"Đây chênh lệch với Bán Thần sao?" Hạ Như Phong nắm chặt nắm đấm, vào giờ phút này, nàng cảm giác được vô lực trước nay chưa từng có: "Quả thật Bán Thần rất cường hãn, bậc thực lực này đã không thể bị gọi là người, cũng chỉ là một bước xa với Thần Linh..."
Làm sao bây giờ? Nếu tiếp tục nữa, bọn họ đều sẽ chết ở đây.
Quang Thần giơ ngón tay lên, chỉ về phía ngực Vật Nhỏ, trên đầu ngón tay tụ ra một kiếm sắc bén, ánh sáng thần thánh chiếu sáng những đôi mắt hoảng sợ, ở dưới chú ý của mọi người, thanh kiếm lấy khí thế sét đánh đâm về phía Vật Nhỏ.
"Vật Nhỏ!" Trong lòng Hạ Như Phong căng thẳng, dùng sức muốn thoát khỏi giam cầm, dưới nguy cơ như thế, đôi mắt đen của nàng dần hiện ra một tia bối rối: "Dừng tay, nếu ngươi có can đảm tổn thương hắn, ta sẽ khiến ngươi hối hận, nhất định sẽ khiến ngươi hối hận!"
Một câu cuối cùng là nàng hét to ra, giọng nói đều chứa một tia run rẩy, hai mắt tỏa ra lạnh lẽo vô tận.
"Ha ha, hối hận?" Nghe vậy, Quang Thần phá lên cười, tiếng cười của hắn tràn đầy khinh thường: "Chỉ bằng ngươi sao?"
Nhưng mà sau khi Quang Thần nói xong, bóng dáng màu bạc như tia chớp bay vụt ra, ở trong khiếp sợ của mọi người, một mình chắn ở trước mặt Vật Nhỏ, lúc này, thiếu nữ mất đi phần nhát gan lúc trước, trong mắt bạc chứa một tia kiên quyết.
"Phụt!"
Thanh kiếm hung hăng đâm vào ngực của nàng, máu tươi phun ra, gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ tái nhợt như giấy trắng, thanh kiếm kia ở trước ngực của nàng để lại một lỗ máu, mà xung quanh lỗ máu lờ mờ hiện ra ánh sáng trắng noãn.
"Ngân... Ngân Luyến... Ngươi vì sao..."
Toàn bộ thân thể của Vật Nhỏ cứng đờ, không dám tin nhìn thiếu nữ từ từ rơi xuống đất, muốn đưa tay đỡ thân thể mềm mại của nàng, nhưng bước chân đều không thể di chuyển.
"Hả? Ngân Long này lại không bị không gian của ta giam cầm?" Trong mắt Quang Thần hiện lên một tia kinh ngạc, nhíu mày trầm tư, mọi chuyện trước mặt quả thật ngoài dự kiến của hắn, Ngân Long này cũng không đơn giản như bề ngoài như vậy.
"Ầm!"
Thân thể của Ngân Luyến ngã xuống mặt đất, máu đỏ tươi từ miệng vết thương chảy ra, đôi mắt bạc của nàng dần mất đi ánh sáng, ảm đạm trống rỗng, ngẩng đầu nhìn về phía Vật Nhỏ gần đấy, khuôn mặt nở một nụ cười cay đắng: "Long thần đại nhân là hy vọng của Long tộc, không thể có việc..."
Không biết vì sao, lúc này Ngân Luyến nói ra lời nói lại là nối liền như vậy, không có một chút lắp bắp nào.
Có lẽ là dùng khí lực cuối cùng để nói xong một câu này, Ngân Luyến khẽ nhắm đôi mắt lại, lỗ máu trước ngực vẫn chảy máu ròng ròng, mà Ngân Luyến lại ngã vào giữa vũng máu này...
"Trước giết một người cũng tốt, ta sẽ nhấm nháp linh hồn của ngươi trước đi!" Quang Thần khinh thường cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Ngân Luyến, chỉ là vừa nhìn cxung không khỏi trợn tròn mắt: "Sao lại thế này? Sao nàng lại không có linh hồn? Sao có thể?"
Cho dù là nhân loại, hay là Linh Thú, đều có được linh hồn thuộc về chính mình, nhưng Ngân Long này, nàng lại không có linh hồn, đây quả thạt vượt qua hiểu biết của hắn.
"Không có linh hồn, vậy có thể nói rõ, nàng không phải là Linh Thú, không phải là Linh Thú, vậy sẽ là cái gì?" Trong mắt Quang Thần hơi suy nghĩ sâu xa, sau khi trầm tư một lát, mới như bừng tỉnh đại ngộ: "Ta đã biết, nàng chính là... Chính là..."
Đúng vậy, chỉ có như vậy, mới có được giải thích nàng không có linh hồn.
Chả trách, nó có thể thoát khỏi không gian giam cầm của mình, không ngờ rằng nàng lại là thứ như vậy...
"Ngân Luyến, ngươi tên ngu ngốc này, ngươi đứng lên cho ta!" Trong hốc mắt hiện ra nước mắt, vật nhỏ rống lớn nói với Ngân Luyến ngã trong vũng máu, cho dù thế nào, Ngân Luyến cũng không thể nghe thấy lời nói của hắn, nắm chặt nắm đấm, bỗng nhiên Vật Nhỏ ngửa đầu hét to: "Rống! Rống rống!"
Phát tiết đủ, hắn thu ánh mắt của mình về, lạnh lùng nhìn về phía Quang Thần, sát khí trong mắt bắn ra bốn phía: "Ta muốn giết ngươi báo thù cho Ngân Luyến!"