Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 3 - Chương 107: Thiếu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Nam tử này là ai? Vì sao có thể ôm lấy nàng? Hơn nữa bóng dáng bọn họ đứng chung với nhau, chết tiệt lại xứng đôi như vậy.

"Tà, sao chàng lại đến đây..." Hạ Như Phong khẽ cười, khí chất của nàng đã hoàn toàn xảy ra thay đổi, giọng nói dịu dàng như một làn gió nhẹ, từ từ xẹt qua bên tai.

Mắt tím âm trầm nhìn nữ tử trước mặt, khóe môi của Dạ Thiên Tà nở nụ cười tà khí cũng không mất ôn nhu: "Nương tử gặp nạn, sao vi phu có thể không đến cứu giúp? Cho dù có nguy hiểm gì, hai người phu thê chúng ta cũng phải dắt tay sóng vai, vượt qua cửa ải khó khăn."

"Nương... Nương tử?"

"Oanh ầm ầm!"

Như thiên lôi đánh ầm, tất cả mọi người há hốc mồm, nữ tử tuyệt sắc lạnh nhạt này, nàng lại đã... Xuất giá?

"Hừ, cho dù đến bao nhiêu người, hôm nay các ngươi đều khó thoát khỏi vận rủi cái chết." Ánh mắt lạnh lùng của Quang Thần đảo qua Dạ Thiên Tà, ánh mắt hắn như là đang nhìn một con kiến bé nhỏ không đáng kể, cũng không để nam tử áo bào tím tuấn mỹ tà mị này để vào mắt, quả thật, với thực lực của Dạ Thiên Tà cũng không phải đối thủ của hắn.

Vừa rồi, động tác của Quang Thần quá nhanh, thế cho nên thuộc tính Lôi Vân còn chưa kịp phản ứng lại, mà lúc này, nhìn thấy Quang Thần lại ra tay với Hạ Như Phong, nó vội vàng thả tất cả lôi điện xuống, nhất thời các loại thuộc tính lôi điện đánh về phía Quang Thần.

Nếu như là lúc trước, Quang Thần căn bản không sợ thuộc tính Lôi Vân, lúc trước hắn còn chưa chết, lôi điện đừng mơ tưởng tổn thương đến hắn chút nào.

Nhưng vấn đề là, bây giờ hắn đang ở trạng thái linh hồn, linh hồn sợ nhất là thiên lôi, nhất là thuộc tính Lôi Vân, nếu không phải hắn là cường giả Bán Thần, một thiên lôi đã đánh làm hắn hồn phi phách tán.

"Nghịch Thiên Chi Sấm, đi cho ta!"

Hạ Như Phong thoát khỏi vòng ôm của Dạ Thiên Tà, ngón tay chỉ lên trời, chỉ thấy bên cạnh thuộc tính Lôi Vân, một Lôi Vân màu tím từ từ hiện ra dấu vết của nó. Mà cái gọi là kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt, hai mảnh Lôi Vân này đỏ mắt là đỏ mắt, nhưng bây giờ chúng nó lại là đồng bạn, có chung kẻ địch.

"Đây là có chuyện gì?"

"Hai mảnh Lôi Vân? Ai đang luyện chế đan dược tám phẩm sao?"

"Không, không đúng." Dược Tình lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lôi Vân màu tím phía chân trời, ánh mắt hiện ra một ia phức tạp: "Uy lực của Lôi Vân này, còn mạnh hơn Lôi Vân lúc đan dược tám phẩm xuất hiện rất nhiều, nó cũng không phải là Lôi Vân kia."

Dược Tình là luyện dược sư cửu phẩm, cũng giao tiếp với Lôi Vân không ít, tự nhiên hiểu rõ hai bên.

Rốt cuộc nữ tử này là ai? Sao lại có thực lực khống chế một mảnh Lôi Vân cường đại như vậy? Có được thực lực như vậy, nàng còn xứng gọi là người sao?

"Hả? Hai mảnh Lôi Vân?" Quang Thần cũng vì thế mà cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt nhìn Hạ Như Phong dần hiện ra một tia ngưng trọng, cuối cùng là nhìn thẳng vào nàng một cái, nhưng mà lúc này không kịp để hắn nghĩ nhiều, vô số lôi điện từ trên trời hạ xuống.

"Ầm ầm!"

"Oanh ầm ầm!"

Quang Thần nhanh chóng tránh né ở không trung, chỉ là cho dù hắn tốc độ của nhanh hơn nữa cũng đều kém hơn tốc độ của lôi điện, cho dù lôi điện nhất thời không thể khiến hắn hồn phi phách tán, nhưng lúc này Quang Thần cũng không dễ chịu, chật vật từ trong vây đánh của lôi điện trốn tránh không ngừng.

Lúc này, không ai có tâm tư chú ý Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà, đồng thời đặt ánh mắt lên trên người Quang Thần, tâm đều không tự chủ được nhấc lên.

Cho dù thế nào, Quang Thần cũng là cường giả Bán Thần, bọn họ không biết, thuộc tính Lôi Vân và vậy mảnh Lôi Vân không rõ kia, có thể liên thủ đánh chết Quang Thần hay không...

"Xem ra, ta nghĩ muốn bằng vào thuộc tính Lôi Vân và Nghịch Thiên Chi Sấm đánh bại quang thần, quả thật vẫn còn có một chút khó khăn." Hạ Như Phong thở dài, khẽ nắm chặt nắm đấm, nhướng mày, ánh mắt càng thêm ngưng trọng.

Dù sao Bán Thần cũng là Bán Thần, nếu không vì hắn đang ở trạng thái linh hồn, lôi điện muốn đến gần hắn thân cũng rất khó khăn.

Cũng bởi vì lôi điện khắc chế linh hồn, cho nên Quang Thần mới bị ép đến chật vật như vậy.

Trong lúc vô tình ánh mắt đặt ở phía trên dược đỉnh, tâm tư của Hạ Như Phong lại lung lay, bàn tay trắng nõn mở nắp lên, một viên đan dược trong suốt bay vào lòng bàn tay của nàng, ánh mắt của nàng nhìn về phía Dược Tình, hét lớn một tiếng: "Dược Tình viện trưởng, tiếp lấy."

Trong lòng Dược Tình kinh hãi, vội vàng nhận đan dược, ánh mắt trách cứ nhìn Hạ Như Phong, phải biết rằng đây chính là đan dược cửu phẩm trân quý, nàng lại cứ như vậy ném qua, quá mức phá sản rồi.

"Dược Tình viện trưởng, ăn đan dược vào là ngươi có thể đột phá Thánh Linh cửu cấp."

"Cái gì?" Bước chân của Dược Tình lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã xuống đất, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Hạ Như Phong: "Ngươi... Ngươi là nói, nó có thể giúp ta đột phá?"

Đan dược có thể giúp Thánh Linh đột phá, cấp bậc ít nhất cũng ở cửu phẩm trung cấp, vừa rồi ông còn cho rằng, nàng là luyện dược sư cửu phẩm cấp thấp, không ngờ nàng đã đột phá đến trung cấp... Đây... Đây không phải nói, nàng vượt qua chính mình, trở thành đệ nhất luyện dược sư ở đại lục?

Quá biến thái, thiên lôi, sao ngươi không đánh chết biến thái này đi?

Sau khi Dược Tình nghĩ đến có vẻ Lôi Vân cũng người là của nàng, đành phải than nhẹ một tiếng, ánh mắt hiện ra từng đợt ai oán.

Nha đầu kia thật sự là đang đả kích ông, nghĩ đến ông đau khổ cay đắng nhiều năm như vậy mới đột phá đến luyện dược sư cửu phẩm cấp thấp, mà nàng tuổi trẻ cũng đã trở thành luyện dược sư cửu phẩm trung cấp, loại đả kích này, sao ông chịu được?

May mắn Dược Tình sống nhiều năm như vậy, tâm tính không phải người bình thường có thể so sánh, nếu như người khác, đoán chừng đã trực tiếp bị đả kích ngất đi, sao còn đứng ở một chỗ như ông?

Ở dưới ánh mắt hâm mộ ghen tị của mọi người, Dược Tình kích động nuốt đan dược vào trong bụng, khi đan dược vào miệng, cơ thể của ông bỗng nhiên run lên, một hơi thở cường đại bạo phát ra, thấy vậy, Quang Thần cũng không để ý nhiều hơn, hắn cũng không biết một Thánh Linh cửu cấp, có thể nhảy ra cái dạng gì, vì toàn bộ tinh lực đều dùng ở trên tránh né.

Hơn nữa, thuộc tính Lôi Vân xuất hiện, cũng có thời gian hạn chế, qua thời gian nữa, hắn sẽ để nữ tử này biết, lừa gạt Quang Thần hắn sẽ phải nhận đại giới!

Nhưng mà Hạ Như Phong sẽ cho thuộc tính Lôi Vân cơ hội rời khỏi sao?

Cười lạnh nhạt, Hạ Như Phong lật bàn tay một cái, mấy cọng đan dược lại xuất hiện ở trong tay của nàng, cũng nên cảm ơn linh giới của bạn Quang Thần tri kỷ, bằng không muốn giết hắn, phải trả giá đại giới lớn hơn nữa. Mà khi nhìn thấy tình cảnh như vậy, sư tổ và viện trưởng bọn họ cũng chạy đến phía này rồi, cho nên đan dược nàng muốn luyện chế kế tiếp, là giúp Kha Kính Lâm đột phá.

"Cái gì? Chẳng lẽ nàng muốn tiếp tục luyện chế?"

"Cho dù nàng là luyện dược sư cửu phẩm, cũng không có khả năng mỗi lần luyện chế đều có thể thành công chứ?"

"Lần trước thành công, nói không chừng là vận may, lúc này nàng còn có thể thành công sao?"

Mọi người nhìn nhau, ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Hạ Như Phong, bọn họ cũng không thể tin tưởng, nàng vừa luyện chế thành công, lần này còn có thể tiếp tục thành công. Dù sao đan dược cửu phẩm, dù là luyện dược sư cửu phẩm, cũng sẽ có lúc thất bại.

Hạ Như Phong bỏ qua những ánh mắt hoài nghi đó, giờ phút này, tâm thần của nàng đều nhập vào trong luyện chế.

Dạ Thiên Tà yên tĩnh nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ nghiêm túc trước mặt này, khóe miệng tươi cười càng thêm dịu dàng, trong mắt tím chỉ hiện ra bóng dáng của một mình nàng, mà nhất cử nhất động của nàng đều khắc sâu vào trong mắt của hắn, như muốn cất giữ suốt đời.

Bộ dáng nghiêm túc của nàng, bất giác đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Mà nàng hoàn mỹ như vậy, là hắn người yêu, hắn là may mắn cỡ nào mới có thể hoàn toàn có được nàng?

Ánh mắt của Lam Phong đảo qua Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà, lại phát hiện, hai người này lại xứng đôi như vậy, giữa bọn họ có cảm giác hài hòa, khiến cho người khác không thể phá hư, cũng không đành lòng tiến đến phá hạoi. Khẽ thở dài, trong ánh mắt nhu hòa kia của Lam Phong, hơi hiện ra một tia cô đơn.

Đúng vậy, nàng vĩ đại như vậy, chỉ có nam nhân này mới xứng đôi, về phần hắn, chỉ là sư thúc của nàng...

Nhưng loại quan hệ này với hắn mà nói vậy là đủ rồi, so với những người không chiếm được một ánh mắt của nàng thì tốt hơn nhiều, dù sao làm sư thúc cũng là có chiếm cứ phân lượng nhất định ở trong lòng của nàng... Vậy thật sự đã đủ rồi...

Cũng ngay vào lúc này, hai người sư đồ Ma Ngạo Thiên, mọi người Tử Minh phủ, và mấy người viện Linh Sư từ ba phía bay nhanh đến.

Trong nháy mắt, bọn họ đều thấy nam tử có khuôn mặt tuấn tú chứa đầy nhu tình ở phía trước Hạ Như Phong, bọn họ có thể rõ ràng nhìn đến, trong mắt tím của nam trong chỉ có một bóng dáng bận rộn của nàng.

"Tà nhi." Tử Minh Dạ nhìn thấy Dạ Thiên Tà đến, trong mắt xẹt qua vui sướng, sau đó nghi hoặc nhíu mày: "Sao con lại đến đây? Truyền thừa không kết thúc nhanh như vậy."

Dạ Thiên Tà khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Tử Minh Dạ, cho dù Tử Minh Dạ là phụ thân, nhưng mà lấy tính tình của Dạ Thiên Tà, trừ đối xử với Hạ Như Phong sẽ có ôn nhu, người còn lại đều không thể được hắn đối xử nhu hòa. Vì vậy, khuôn mặt tuấn tú thu ôn hòa lại, lạnh nhạt cười: "Lão nhân phát hiện ra âm mưu của Phiêu Miểu Tiên và phó viện trưởng viện Dược Sư, cho nên, con mới có thể đến."

"Xú tiểu tử, kia chính là gia gia của con, sao con có thể luôn gọi ông ấy là lão nhân?" Nụ cười của Tử Minh Dạ cứng đờ, phụng phịu khiển trách, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, hơi sửng sốt một chút: "Nói như vậy, con là mạnh mẽ từ trong truyền thừa rời đi? Con... Con phải biết rằng con làm như vậy..."

"Không có trở ngại gì." Dạ Thiên Tà nhìn Hạ Như Phong trong luyện chế một cái, chặn ngang lời nói của Tử Minh Dạ: "Chờ chuyện bên này kết thúc, con tự nhiên sẽ trở về tiếp tục nhận truyền thừa."

Truyền thừa Tử Minh phủ có thể rất nhanh giúp hắn tiêu hao lực lượng của Bán Thần viễn cổ kia để lại trong cơ thể, bởi vậy hắn mới tiếp nhận truyền thừa, chỉ là sao truyền thừa có thể quan trọng hơn nàng?

"Haiz." Tử Minh Dạ thở dài thật mạnh, sao ông lại không hiểu, Dạ Thiên Tà chặn ngang lời nói của ông, là không muốn khiến cho Hạ Như Phong biết tình trạng đó?

Cắt ngang truyền thừa? Sao lại không có tổn thương? Đoán chừng hắn đã bị nội thương, hơn nữa lại tiến hành truyền thừa, tất cả thời gian đã vượt xa lần này. Hắn lại thà rằng buông tha, cũng phải đến bên cạnh nàng, phần thâm tình này, ngay cả ông những người đứng nhìn này cũng đều có thể cảm nhận rõ ràng.

"Con tiểu tử này, thật là có phong phạm lúc ta còn trẻ, không hổ là nhi tử của ta." Tử Minh Dạ cười khổ lắc đầu, nếu như Thường Nhi gặp được loại tình huống này, ông cũng sẽ đưa ra lựa chọn như Dạ Thiên Tà.

Lời nói của Tử Minh Dạ rơi vào trong tai mọi người, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người Dạ Thiên Tà, trong mắt hiện ra khiếp sợ không che dấu chút nào.

Hắn chính là nhi tử thất lạc nhiều năm ở bên ngoài của Tử Minh Dạ, một đoạn thời gian trước Tử Minh phủ truyền ra thiếu gia thần bí? Nghe nói vị thiếu gia này khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất tôn quý, ngay cả thực lực cũng không yếu, có lẽ hợp với đệ nhất thiên tài của đai lục là Bách Linh tiên tử, hơn nữa thân phận thiếu gia Tử Minh phủ, hắn nghiễm nhiên chính là tình nhân trong mộng của nhiều nữ tử đại lục.

Nhưng thiên phú này không phải không tệ? Cho dù mọi người không thể cảm nhận được cấp bậc của hắn, nhưng từ tốc độ vừa rồi có thể phán đoán, ít nhất cũng là Thánh Linh nhất cấp.

Cường giả Thánh Linh, luyện dược sư cửu phẩm? Thân phận này, thật đúng là chết tiệt xứng đôi...

Đoán chừng phải nát rất nhiều trái tim của nữ tử trên đại lục, phải biết rằng, tuy thiếu gia Tử Minh phủ có vị hôn thê, nhưng rất nhiều gia tộc muốn đưa nữ tử kiệt xuất nhà mình vào Tử Minh phủ làm thiếp, nhưng ai có thể nghĩ đến, vị hôn thê của thiếu gia thần bí Tử Minh phủ, là một luyện dược sư cửu phẩm.

Bởi vì người lúc tham gia tiệc tối, đều bị áp bách của Tử Minh phủ không cho nói chuyện này ra, mọi người Phiêu Miểu Tiên bị mất mặt ở Tử Minh phủ, đương nhiên cũng không thể truyền ra việc này. Vì vậy, trừ những người đêm đó, người khác đều chỉ biết là thiếu phu nhân Tử Minh phủ và thiếu gia đều thần bí, nhưng không có ai biết được thân phận của nàng.

Hơn nữa, nhìn thấy trong mắt Dạ Thiên Tà không che dấu nhu tình và sủng nịch chút nào, đã biết trong lòng và trong mắt của hắn, đều chỉ có một mình Hạ Như Phong, sao người còn lại có thể đi vào cuộc sống của hắn? Đoán chừng còn chưa đến bên cạnh hắn, đã bị hắn đánh thành bã vụn rồi.

"Thiếu phủ chủ, người này là nhi tử của ngươi sao?" Ánh mắt kinh ngạc của Kha Kính Lâm nhìn về phía Tử Minh Dạ, khẽ nhíu mày: "Không biết nhi tử của ngươi có quan hệ gì với phó viện trưởng

chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv