*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
"Đây là... Trận pháp?"
Trong hư không, bóng dáng của nam tử áo tím dần hiện ra, đón gió mà đứng, khuôn mặt tuấn mỹ kia đầy ngưng trọng, mắt tím thâm trầm nhìn chăm chú vào vậy mảnh trống không người ở quảng trường, trong miệng phát ra một tiếng thở dài: "Xem ra, ta đã đến chậm một bước, Như Phong, chờ ta..."
Dứt lời, cơ thể của nam tử áo tím chợt lóe, xông vào giữa trận pháp, vì thế khắp thiên địa lại khôi phục yên tĩnh trước khi hắn xuất hiện.
Trong trận pháp lại là quang cảnh khác, ánh mắt của Hạ Như Phong lạnh lùng nhìn tất cả trước mặt, bàn tay nắm chặt trường côn, cảnh giác nhìn bóng người những hung thần ác sát đó đánh đến, mày bất giác càng nhíu càng chặt: "Lần này, là gặp phải nguy cơ trước nay chưa có..."
Nếu như lúc trước, nàng còn có thể đi vào Phong Tà đại lục tị nạn, nhưng mà bây giờ, nàng căn bản là không thể câu thông với Phong Tà đại lục. Dù là chạy trốn cũng đều không thể, bởi vì cho dù trốn đi đâu, cường giả trong trận pháp này, đều đuổi sát không tha, trừ phi... Phá trận.
"Đây... Đây làm như thế nào cho phải?"
"Chẳng lẽ, hôm nay chúng ta đều phải chết ở chỗ này?"
"Ta còn chưa hưởng thụ qua cuộc sống, còn chưa muốn chết."
Lúc này, trong lòng mọi người đều nhấc lên sợ hãi, nhất là cường giả Thánh Linh nào đó rất sợ chết, bọn họ có thể có được tu vi này, đúng là không dễ, tự nhiên cũng sẽ càng sợ chết.
Yêu Quái lạnh lùng nhìn đám người như sói đói đánh đến kia, bóng dáng đỏ xẹt qua, đứng ở bên cạnh Hạ Như Phong, thương đỏ trong tay cắm trên mặt đất, như thiên thần canh giữ ở bên cạnh nàng, mà ngay cả Yêu Quái, trong mắt xanh cũng dần hiện ra một tia cảnh giác.
Hắn có thể cảm nhận được nguy cơ gặp phải lần này, nhưng cho dù thế nào, hắn cũng phải bảo vệ tốt cho nữ thần, không để cho nàng bị một chút tổn thương.
"Chủ nhân." Vật Nhỏ rất nhanh chạy qua, kéo ống tay áo của Hạ Như Phong, chớp hai mắt tinh quang: "Chủ nhân, ta tin tưởng ngươi nhất định có biện pháp."
Hạ Như Phong thở dài, ánh mắt xẹt qua hai người bên cạnh, khi nhìn về phía Ngân Luyến và Lý Nột đi về phía nàng, nhún vai: "Viện trưởng, Hắc Linh điện chủ, và sư tổ Doãn Nhân đâu? Các ngươi có nhìn thấy bọn họ không?"
"Không biết." Vật Nhỏ lắc đầu, hai mắt vẫn lộ ra ánh sáng ngọc: "Vừa mới nhìn thấy trận pháp sắp mở ra, chúng ta đồng loạt chấy đến bên chủ nhân, về phần ba tên kia, đại khái bởi vì trận pháp, nên đi chỗ khác rồi."
Trận pháp này như ngàn vạn thế giới, lớn thần kỳ, bọn họ tự nhiên không thể đứng ở chung một chỗ.
"Phải nhanh chóng tìm được mọi người." Đôi mắt của Hạ Như Phong híp lại, ngón tay chỉ ở không trung một cái, một quyển vương miện triệu hồi thư đập vào trong mắt mọi người: "Tuyết Cầu, đi ra!"
Mà theo tiếng quát của Hạ Như Phong, ánh sáng trắng trong triệu hồi thư hiện lên, một tiểu bàn cầu tuyết nhung hạ xuống, trực tiếp nhảy vào trong lòng Hạ Như Phong, thuận tiện cọ cọ ngực của nàng, ngẩng đầu đáng yêu lên, mắt to trong veo như nước nhìn về phía Hạ Như Phong.
Ánh mắt chứa nhiều hâm mộ ghen tị nhìn về phía tuyết cầu, không có biện pháp, nó là chỉ triệu hồi thú chưa biến hóa, có thể quang minh chính đại sỗ sàng.
"Nàng triệu hồi ra một linh sủng như vậy làm cái gì?"
"Thoạt nhìn tiểu thịt cầu này công kích cũng không có, chỉ có thể làm sủng vật nuôi dưỡng, loại thời điểm này triệu hồi ra còn chưa đủ để kẻ thù nhét kẽ răng."
Mọi người bị nhốt chung với Hạ Như Phong, nhìn thấy nàng lại triệu hồi ra một triệu hồi thú đáng yêu, không hề có lực công kích như thế, đều là bất giác thở dài một tiếng. Chỉ có viện trưởng viện Dược Sư Dược Tình kinh ngạc nhìn tuyết cầu, trầm tư nửa ngày, trong mắt xẹt qua tia sáng khác thường.
"Nếu không có đoán sai, đây chính là Cơ Quan Thú tinh thông các hạng cơ quan trận pháp mà trên sách viễn cổ có miêu tả? Không phải loại sinh vật này đã sớm diệt sạch sao? Vì sao nàng có thể có được cơ quan thú đã biến mất từ viễn cổ thời đại?" Dược Tình vuốt chòm râu cẩu thả, thu tâm thần lại, bởi vì loại thời điểm này, đã không thực sự cho phép ông phân tâm.
Mặt nhìn địch nhân hùng hổ phía trước, dược tình nắm chặt nắm đấm, quay đầu nói với mọi người: "Chư vị, bây giờ không phải lúc sợ hãi, muốn sống, thì cùng nhau chém giết với ta."
Được nghe lời ấy, mọi người đều ngăn sợ hãi tràn đầy trong lòng, tất cả đều rút vũ khí tùy thân ra, đồng thời nhằm về phía kẻ thù đang xông đến...
"Tuyết Cầu, có thể phá trận này không?" Hạ Như Phong đưa tay chỉ một cái, đôi mắt đen nhìn tiểu tử tuyết nhung trong lòng kia, ánh mắt lộ ra ngưng trọng hỏi.
Tuyết Cầu chớp mắt to, ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, trong mắt nó vẫn chứa tia không lùi, sau khi thấy rõ địa thế xung quanh, quay đầu lại, dùng đầu cọ lên trên người Hạ Như Phong, nhẹ kêu hai tiếng: "Ô ô..."
"Ngươi là nói, ngươi cần thời gian?" Hạ Như Phong nhìn tình thế càng ngày càng bất lợi, mày lại nhíu: "Muốn bao lâu?"
"Ô ô, ô ô..." Tuyết Cầu vươn móng vuốt, ở không trung khoa tay múa chân hai cái, cũng không biết Hạ Như Phong nhìn có hiểu hay không, lại dùng một đôi mắt chờ mong nhìn nàng.