Đền hết ánh sáng thật sự rất có thiên phú.
Vừa rồi ai khuyên Lục Lục cũng không nghe, hiện tại đền hết ánh sáng cười ha ha một tiếng, nói: "Phụ mẫu của tỷ đều là của ta."
Lục Lục nghe xong lời này, lập tức xù lông lên.
Cha có một đống lớn phi tần và nữ nhi không nói, mẫu thân nàng tuyệt đối tuyệt đối không thể để đền hết ánh sáng chiếm lấy! Cho nên mới nói cơm vẫn phải ăn, không ăn chẳng phải người đau đớn, kẻ vui sướng sao? Chờ mẫu thân trở về biết nàng đói bụng sẽ đau lòng bao nhiêu?
Lục Lục từ từ đứng lên: "Đi nấu cho ta bát mì."
Người trong viện suýt chút nữa chảy ra nước mắt đại nạn không chết.
Hoàng hậu nương nương có thần thông còn không khiến cho người ta lo lắng như vậy, nếu Công chúa đói bụng, các nàng hầu hạ không được chu đáo sẽ bị liên lụy? Cho dù bản thân Công chúa không muốn ăn, nàng thật sự đói ra bệnh gì đó, kẻ hầu hạ nàng có thể chạy trốn được không?
"Vâng vâng, Công chúa chịu ăn là được, bây giờ nô tỳ đi căn dặn."
Đền hết ánh sáng còn ngồi, nghiêng đầu lầu bầu nói: "Tỷ lại muốn ăn sao?"
Lục Lục giống như phụ mẫu của nàng, là người cực kỳ thích sĩ diện. Bị trào phúng trước mặt mọi người, việc này ai chịu được? Nàng đưa tay cho đệ đệ xui xẻo một cú vỡ đầu.
Đền hết ánh sáng ôm đầu, trừng nàng: "Tỷ lại đánh ta!"
"Ta là tỷ tỷ của đệ, đệ làm không đúng ta có thể dạy dỗ đệ, đây là giáo dục!"
"Vậy tỷ làm không đúng thì sao?"
"Có mẫu thân sẽ dạy ta, trưởng ấu có thứ tự biết không? Đời này đệ không có cơ hội ra tay với ta rồi~" Mặc dù đói, có thể làm cho đền hết ánh sáng khiếp sợ cũng rất thoải mái.
Đền hết ánh sáng khiếp sợ ôm đầu suy nghĩ một hồi, chờ khuôn mặt Lục Lục tới gần, hắn mới nghĩ đến, không thể đánh tỷ tỷ, có thể để nương lại sinh đệ đệ, hắn cũng có thể đánh đệ đệ!
Mặc dù đền hết ánh sáng còn nhỏ, nhưng hắn thật sự rất thông minh, đã có suy nghĩ của mình rồi, hơn nữa càng nghĩ càng cảm thấy đáng tin. Còn nhắc nhở mình đừng quên chờ nương trở về để nói với nàng.
Lục Lục tìm một chỗ ăn mì xong, không đói bụng nữa, nàng còn muốn tiếp tục chờ.
Hai tỷ đệ lại đợi nửa canh giờ, thực sự quá buồn ngủ mới bị người hầu dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên đi ngủ. Trước khi đi ngủ nghe nói ba lần, chỉ cần nương trở về lập tức nói với nàng, sau khi có được hứa hẹn mới rửa mặt một phen nằm xuống đi vào giấc ngủ ngọt ngào.
Mẫu hậu được nàng nhớ thương đương nhiên sẽ không xuất hiện, bởi vì người ở trong cung rồi.
Lục Lục ngủ một giấc đến trời sáng choang, lúc mới tỉnh còn mơ hồ, chờ nàng nhớ tới chuyện xảy ra vào tối hôm qua, bất chấp cả hình tượng Công chúa trực tiếp nhảy xuống từ trên giường: "Người đâu? Người đâu người đâu? Mẫu hậu ta trở lại chưa? Trở lại chưa?"
Người trông coi bên ngoài nghe được tiếng vang đi vào phòng, đã thấy Lục Công chúa mặc áo trong chân trần giẫm trên giày.
"Hỏi ngươi đấy, mẫu hậu ta đâu?"
"Bẩm Công chúa, đêm qua sau khi người ngủ, Nhị Hoàng tử điện hạ lập tức chạy tới báo tin, nói nương nương không cẩn thận dùng nhầm tiên pháp hồi cung rồi, pháp thuật kia không thể dùng liên tục nên nàng tạm thời không qua được. Nương nương bảo người và Thái tử đừng lo lắng, chơi đùa cùng Hoàng Thượng ở đây, chơi chán rồi hồi cung là có thể gặp nàng."
Khuôn mặt bánh bao của Lục Lục đều nhăn lại, nàng ngồi lại trên giường suy nghĩ một hồi, nghi ngờ nói: "Sẽ không phải là phụ hoàng ta thông đồng với các ngươi tới dỗ ta chứ? Có phải người làm mất mẫu hậu của ta rồi hay không? ? ? ? ? Ta cho ngươi biết, có thể lừa gạt nhất thời không lừa được một đời, để ta phát hiện ngươi nói dối thì ngươi sẽ xong đời. Cho dù trước kia chúng ta có quan hệ tốt, ngươi cũng xong đời."
"Không dám, nô tỳ không dám."
Lục Lục vẫn không tin, rảnh rỗi không có chuyện gì tại sao phải dùng tiên pháp? Còn dùng nhầm rồi?
Mẫu hậu nàng chắc chắn là nữ nhân sẽ không phạm sai lầm, lời nói ra đều rất có đạo lý làm chuyện gì cũng đúng, nàng sẽ không sai đâu.
Tiểu Công chúa vẫn luôn suy nghĩ, lúc nàng suy nghĩ mấy cung nữ đã hầu hạ nàng mặc y phục, tóc cũng chải một lần nữa, sửa soạn xong các nàng hỏi Công chúa muốn ăn gì không, Lục Lục vốn muốn nói không đói bụng. Lại nhớ tới lời kia của đền hết ánh sáng vào tối hôm qua, cơm vẫn phải ăn! Ăn xong lại đi hỏi lão cha thối xảy ra chuyện gì!
*
Thành thật mà nói Lục Lục nghĩ mãi mà không rõ là bình thường, bởi vì Bùi Càn phụ hoàng nàng cũng rất hoang mang.
Hôm qua cũng đã rất muộn, lão Nhị mang người cưỡi ngựa chạy tới sơn trang, lúc trước y vẫn luôn chờ Hoàng hậu trở về, cho đến khi quá buồn ngủ, đang chuẩn bị nằm xuống nhắm mắt một chút, Bùi Diễm tới.
Hắn mang đến phong thư Hoàng hậu tự tay viết, nói mình tận mắt nhìn thấy Hoàng hậu nương nương trong cung, cũng thuật lại những lời Phùng Niệm nói cho phụ hoàng nhà mình.
Bùi Càn cảm thấy chuyện này không thể tưởng tượng nổi.
Người khác không biết y còn không biết sao? Hoàng hậu năm thì mười họa muốn đi đến chỗ Đại cữu ca, không chỉ đi một mình còn dẫn mang theo y, chưa từng có sự cố sao lại đột nhiên xuất hiện sai lầm?
Coi như có sai lầm, nàng còn có thể không về được à?
Không thể nào.
"Lúc ấy Hoàng hậu có thần thái biểu cảm như thế nào? Con cẩn thận nói với trẫm một chút."
Bùi Diễm cũng rất mệt mỏi khi cưỡi ngựa đi đường ban đêm, hắn ngồi xuống uống hai hớp trà lớn, lúc uống trà lập tức nhớ lại, sau đó nói cho Bùi Càn: "Nhi thần cảm thấy lúc ấy mẫu hậu rất sốt ruột."
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật."
Nhưng Bùi Càn vẫn không tin hoàn toàn. Y thấy quá kỳ lạ, trước kia lúc Phùng Niệm nghiêm túc lừa y, y đều tin tưởng, kéo xuống đều tin, lúc này nói đúng tình hình thực tế, chính là không dùng cẩn thận về thành không qua được, Bùi Diễm tới truyền lời nói cho y biết, ngược lại y còn nghi ngờ đủ kiểu.
Còn cảm thấy không phải bên phía Đại cữu ca có chuyện gì cần nàng làm, bởi vì phải mất rất nhiều thời gian nàng mới nghĩ ra một chiêu như vậy, tự mình chạy về, Lục Lục Cửu Cửu đều không ở bên cạnh thời gian không phải nhiều hơn sao?
Trong lòng Bùi Càn nghĩ một đống lớn, lại không nói với bất luận kẻ nào, chỉ để Lý Trung Thuận căn dặn cho bên dưới không cần tiếp tục tìm Hoàng hậu nữa.
Đặc biệt truyền lời cho người hầu Duyệt Tiên cung, quan trọng nhất là thuyết phục Lục Công chúa Bùi B.
Người hầu đã cố gắng, nhưng sau khi Lục Công chúa dùng xong đồ ăn sáng vẫn đi tìm phụ hoàng nàng, lần này qua đó cũng không phải để cãi nhau, nàng muốn bày tỏ tư tưởng là ―― đã tới nghỉ mát tại sơn trang, chiều hôm qua chơi rất lâu, có thể hồi cung rồi?
Cho dù là thân nữ nhi, khuê nữ thân sinh, Bùi Càn cũng muốn mắng nàng.
"Mới đến chưa được một ngày, người nào đi nghỉ mát chỉ ở một ngày?"
"Người khác là người khác, chúng ta là chúng ta, ai còn quản được ta?"
Lúc này Bùi Càn nghĩ tới, Hoàng hậu đã từng quở trách y, bảo y không nên quá nuông chiều nữ nhi, cưng chiều nàng vô pháp vô thiên không phải là chuyện tốt. Thường ngày Bùi Càn đều không coi ra gì, cảm thấy trẫm chỉ có một bảo bối như vậy cưng chiều nàng thì sao? Cho dù nàng đắc ý tùy tiện trẫm còn không che chở được à?
Nhìn xem hiện tại!
Một thân khí phách hoàng gia này của Lục Công chúa thật sự không tệ, thậm chí nàng có khí thế hơn những ca ca tỷ tỷ phía trước, trong lòng Bùi Càn có một chút kiêu ngạo cảm thấy không hổ là nữ nhi thân sinh của trẫm, giống trẫm!
Nhưng quá giống cũng rất đau đầu, giống như bây giờ, ngươi nói gì cũng không nghe. Bùi Càn đành phải tung ra đòn sát thủ: "Ta nói con không nghe cũng phải nghe lời Hoàng hậu chứ, Hoàng hậu nói bình thường nàng phải quản hai người các con rất mệt mỏi, muốn một mình ở trong cung nghỉ ngơi mấy ngày, giao hai con cho trẫm rồi."
Lục Lục không tiếp thu, cho dù chính miệng mẫu thân nàng nói loại lời này nàng cũng muốn làm ồn ào, càng đừng nhắc tới là thuật lại, chuyện này làm không tốt chính là lừa gạt trẻ con?
Có vài người lớn rất xấu, chuyên lừa gạt trẻ con.
Bùi Càn không có cách nào, lấy ra lá thư lão Nhị đưa tới, bày ra cho nàng: "Nhìn xem, đây có phải là mẫu thân con viết hay không?"
Lục Lục còn chưa nhận biết nhiều chữ, nhưng nàng biết nhìn hình dáng kiểu chữ, xem xét chữ này: "Vốn cũng không phải là mẫu thân ta viết mà! Chữ mẫu thân ta tinh tế xinh đẹp, nào có ít ỏi qua loa giống thế này."
Cái gì gọi là nâng cục đá nện vào chân của mình?
Đây chính là nó!
Có lẽ ngay cả bản thân Phùng Niệm vậy mà cũng không nghĩ đến nữ nhi nàng lại nhận ra chữ của nàng, nhận ra vẫn là nét chữ nàng tự mình nắm tay dạy viết. Việc này không cần nói rõ cho mọi người biết, lúc dạy bạn nhỏ nhất định là từ từ từng nét một, viết ra nhất định theo khuôn mẫu, nhưng đây là viết thư, vẫn là dưới tình huống sốt ruột viết ra, chữ viết có thể không qua loa sao?
Chỉ bằng phong thư này, Lục Lục đã dựng lên hình tượng kẻ lừa đạo cho cha nàng, lần này tùy tiện nói như thế nào nàng cũng không nghe, còn cảm thấy "Mẫu hậu hồi cung rồi" cũng là lý do, y đã làm mất người nên muốn ổn định mọi người trước, sau đó lại nghĩ cách tìm người trở về!
"Dù sao ta muốn trở về, người không đi ta tự đi một mình." Lục Lục nói xong cũng muốn về Duyệt Tiên cung thu dọn bọc y phục nhỏ của nàng.
Người còn chưa đi ra, lại bị Bùi Càn gọi lại: "Một mình con đi như thế nào?"
"Ngốc thế? Nhị ca đến đưa thư không quay về sao? Hắn không quay về Bảo Âm tỷ tỷ sẽ ồn ào."
Bùi Càn cảm thấy, hôm qua vừa tới hôm nay đã đi việc này thật sự quá ngốc, ít nhất cũng phải nán lại ba đến năm ngày, nếu không y huy động nhân lực làm gì?
Nếu nói người thật sự bị lạc mà chạy về còn nói thông được, trở về triệu tập người nghĩ cách.
Hiện tại người cũng không mất tích, lão Nhị nói tận mắt thấy ở trong cung, vậy thì theo kế hoạch ban đầu ở chỗ này đợi mấy ngày. Y cũng yên tĩnh một phen lại trở về, đừng làm cho giống như vội vàng chạy đến hưng sư vấn tội.
Hoàng hậu ấy à, lòng dạ thật sự rất nhỏ, chuyện lớn như cái rắm đều có thể náo loạn.
Thật sự làm cho nàng hiểu lầm vậy không cần ra vẻ đáng thương giải thích?
Bùi Càn suy tính một chút, quả thật dù sao lão Nhị cũng phải hồi kinh, B Nhi muốn đi thì để hắn mang theo.
Lục Lục thành công thu phục cha nàng, hài lòng mỹ mãn lên ngựa hồi kinh. Lúc đầu Bùi Càn có lòng sắp xếp cho một chiếc xe ngựa, người ta ngại chậm, biết cưỡi ngựa nhanh hơn nhiều nhất định phải đi bằng ngựa.
Cưỡi ngựa trở về còn lâu mới an nhàn bằng đi xe, dù trước khi lên ngựa Bùi Diễm đã đệm lót mông cho nàng, khẽ vấp lắc lư một cái vẫn bị mài đến kịch liệt, trời rất nóng đi đường lại hơi phơi nắng, mặc dù có che chở nhưng nàng vẫn ra một thân mồ hôi khi đến kinh thành, hơn nữa trên mặt đỏ rực.
Cũng đã như vậy rồi, tiểu cô nương cũng không có làm ầm ĩ, lúc nghe nói đã đến kinh thành còn bật cười.
Ngay vào lúc này Bùi Diễm bắt đầu sinh ra ý nghĩ muốn sinh nữ nhi.
Lục Lục thật sự quá tri kỉ.
Một lòng hướng về mẫu thân nàng, lòng dạ thuần túy kia gấp một vạn lần so với sự cưng chiều của phụ hoàng nàng, hết sức cảm động. Bùi Diễm tự mình đưa nàng hồi cung, hơn nữa còn đưa đến Trường Hi cung.
Trước khi hắn đến, Phùng Niệm rảnh rỗi trong phòng một mình, trong group cũng đã lướt mấy vòng, trong lòng nàng chỉ nhớ một sự kiện: rốt cuộc Bùi Càn có thể dỗ Lục Lục lại hay không?
Cửu Cửu hơn một tuổi, còn ở giai đoạn ngươi nói gì hắn cũng sẽ tin, rất dễ lừa gạt.
Lục Lục không giống vậy.
Phùng Niệm thật sự lo lắng nàng dùng suy nghĩ thần kì của mình phản bác Bùi Càn đến á khẩu không trả lời được.
Phùng Niệm: “Hẳn là chó chết không vô dụng như vậy chứ? Chắc hẳn có thể khiến nữ nhi của hắn bình tĩnh?"
Lữ Trĩ: "Hắn dỗ được muội, dỗ đứa bé chắc hẳn cũng không thành vấn đề? ... Dù sao hiện tại ngoại trừ tin tưởng hắn, cũng không có cách khác."
Dương Ngọc Hoàn: "Quản lý viên thật sự biết an ủi người khác."
Trần Viên Viên: "Ngược lại ta cảm thấy không chừng Bùi Càn sẽ bị nàng thu phục."
Phùng Niệm: "Đúng là ta sợ, chỉ là Lục Lục của chúng ta, dường như là báu vật đối với Bùi Càn! Cha con bọn họ va chạm nhiều lần như vậy, Lục Lục chưa từng thua, ta chỉ hy vọng lần này hắn đấu tranh một chút!"
...
Không thể thắng được là không thể nào thắng được.
Không phải sao, tiểu thái giám đã cúi đầu vào phòng: "Bẩm nương nương, Nhị Hoàng tử tới còn có Công chúa đi cùng."
Lúc hắn nói đến Công chúa, giọng nói Lục Lục đã truyền vào bên trong.
"Nương, nương ta về rồi? Nương người có ở đó không?"
Lúc đầu Phùng Niệm giống như không có xương dựa đầu vào chỗ ấy, nghe giọng nói trẻ con lập tức đứng lên, bước nhanh tới cửa.
Đã nhìn thấy con yêu với khuôn mặt bị phơi đỏ rực.
Con yêu trông thấy nàng lập tức chạy tới nhào lên, ôm nàng cọ tới cọ lui.
Phùng Niệm đưa tay sờ sờ mặt nàng, giống như bị nướng chín, nóng đến dọa người. Nàng đang chuẩn bị căn dặn tiểu thái giám đến Thái y viện lấy thuốc trị bỏng nắng, đã bị thân nữ nhi đánh một cái.
Ôm cũng ôm rồi, Lục Lục chống nạnh ngửa đầu trừng nàng.
"Người cũng đã lớn như vậy làm sao còn chạy khắp nơi? Hôm qua tìm không thấy người ta cũng đã bị hù chết, ta bị hù chết rồi!"
Mùi vị bị nữ nhi năm tuổi giáo dục cũng thật sự mới mẻ, Phùng Niệm ngồi xổm xuống để cho nàng có thể nhìn thẳng mình, nói: "Nương không phải để Nhị ca con mang thư tới sao, con không ở bên kia chơi thật tốt, chạy về đây làm gì?"
Lục Lục sờ sờ cái mũi nhỏ: "Ta sợ cha gạt ta, dù sao nương không ở bên kia cũng chơi không vui, để đền hết ánh sáng và lão cha thối chơi cùng nhau đi, hai người bọn họ đều là đồ tồi!"
Lúc con yêu mắng người toàn thân khí phách, trông có một chút hình thức ban đầu của Nữ Hoàng.
Phùng Niệm vừa cảm động vừa đau lòng lại cảm thấy buồn cười.
Nàng mau chóng để cho người đi lấy cao trị bỏng nắng, vừa gọi nước lạnh đến cho con yêu rửa mặt, vừa hỏi nàng vì sao nói Bùi Càn và đền hết ánh sáng là đồ tồi?
"Bọn họ đều không lo lắng! Đền hết ánh sáng chỉ ở trong phòng còn làm mất người, hắn tỉnh lại cũng không kiểm điểm bản thân một chút, còn có mặt mũi nói đói bụng muốn ăn gì đó, ta đánh mông hắn. Ta đè hắn trên giường, đánh đến hắn phải gào khóc."