Lão đại đánh lão nhị, vẫn phải giáo dục một chút, Phùng Niệm mới bắt đầu nảy ra ý tưởng này, lại trông thấy khuôn mặt nữ nhi bị bỏng nắng vì đi đường dưới trời nắng chang chang.
Vừa rồi Bùi Diễm cũng đã nói, đứa nhỏ này không thấy người là không yên lòng, nàng không đợi ở sơn trang nghỉ mát kia được, nhất định phải hồi cung xem thử. Lúc đầu nói ngồi xe ngựa nàng lại ngại chậm, cho nên vẫn cưỡi ngựa, cũng tìm đồ vật che nắng cho nàng nhưng ngựa chạy cũng không hoàn toàn che khuất, vì vậy bị phơi thành như vậy.
Nhìn gương mặt áy náy của Nhị Hoàng tử, Phùng Niệm mới xấu hổ.
"Nói thế nào đều là vấn đề ở bản cung, đến lúc này ngươi cũng vất vả một hồi trở về phủ nghỉ ngơi đi. Vấn đề của B Nhi không lớn, lấy thuốc mỡ trị bỏng nắng thoa là được."
Lúc đầu tiểu cô nương chôn mặt ở trên người mẫu thân nàng, nghe nói như thế quay lại nở một nụ cười tươi với Nhị Hoàng tử: "Cảm ơn Nhị ca ca dẫn ta trở về."
Bộ dạng này hoàn toàn khác lần giằng co với phụ hoàng tại sơn trang nghỉ mát kia, cũng bởi vì gặp được Hoàng hậu nương nương sao?
Đã sớm nghe nói Lục Công chúa Bùi B cực kỳ không muốn xa rời mẫu hậu nàng.
Lúc trước chỉ là nghe nói, ngày hôm nay đã thấy được.
Rất tốt.
So với đền hết ánh sáng có lòng dạ lớn dễ dỗ, mặc cho ai đến đều không thể ngăn nàng trở về tìm nương không phải rất tốt sao? Đổi góc độ suy nghĩ, đúng là lần này Hoàng hậu hồi cung rồi, nếu lần sau lại có tình huống này, thư là giả người thật ra đã mất tích thì sao, không biết nàng đi đâu, trong lòng hai đứa bé suy nghĩ mẫu hậu ta có bản lĩnh lớn sẽ không có chuyện gì, chúng ta ăn ngon uống sướng chờ nàng sẽ tự mình trở về... Như vậy không khiến người ta thất vọng đau khổ sao?
Dù sao để Bùi Diễm tới chọn, hắn thích muội muội như vậy.
Hoàng hậu nương nương cảm thấy xấu hổ khi làm phiền hắn, hắn không cảm thấy phiền phức lắm, ngược lại vui mừng khi nhìn thấy tình mẫu nữ cảm thiên động địa như thế, hiện nay người không quan tâm phụ mẫu chỉ để ý bản thân càng ngày càng nhiều, hiếm khi gặp được một đại hiếu nữ thế này.
Bùi Diễm cáo lui, Phùng Niệm tắm rửa cho nữ nhi, sau đó mới thoa thuốc.
Sau khi đã thu dọn xong mới nói chuyện đánh đệ đệ với nàng.
"Lục Lục, con có nhớ lúc bản thân làm sai chuyện không? Mẫu hậu đối đãi con như thế nào?"
"Phạt ta úp mặt vào tường hối lỗi?"
"Vậy mẫu hậu từng đánh con chưa?"
Đứa nhỏ này đặc biệt thông minh, nghe nói như thế là biết mẫu thân nàng muốn nói gì, miệng cũng vểnh lên.
"Nếu nói đền hết ánh sáng thật sự làm sai chuyện, chúng ta có thể dùng một số phương pháp trừng phạt khác để hắn khắc sâu ấn tượng, chẳng hạn như hắn thích ăn đồ ăn vặt ta sẽ ngừng ba ngày, nó không khắc sâu hơn đánh một trận dạy dỗ sao?"
Đúng vậy!
Nàng đã lĩnh ngộ cách giáo dục đau đớn này tại học đường, trước đó bên trong đám thư đồng có một tiểu công tử, hình như hắn ta bị thân cha nhà mình đánh sưng mông khi gây ra họa lớn ở nhà, ngày hôm sau tiến cung ngồi trên ghế cũng còn đau.
Lục Lục đã học được, phạm sai lầm có thể đánh đòn!
Lúc này không phải chính là hiện học hiện bán sao?
Bây giờ nghe nương nói những điều này, nàng cảm thấy cũng có đạo lý, đánh một trận đau đớn đã qua, lần sau còn dám. Hay là tịch thu đồ ăn vặt của hắn càng có thể làm cho hắn đau lòng, đó là thứ đền hết ánh sáng thích ăn nhất.
Nàng qua khúc quẹo này, lập tức nhấc tay bảo đảm với mẫu hậu.
"Sau này chỉ cần hắn không làm sói mắt trắng không bán nương ta sẽ không đánh hắn, mẫu thân hắn cũng không cần ta đánh hắn cũng không sai, con bất hiếu đáng đời bị đánh! Đã ăn đòn còn phải tịch thu đồ ăn vặt của hắn!"
Phùng Niệm: "..."
Đát Kỷ: "Đây chính là ra sức đánh nhi tử ta trong truyền thuyết? Lúc đầu chịu ngừng đánh là xong việc, bây giờ còn muốn tịch thu đồ ăn vặt?"
Hạ Cơ: "Nên đấy."
Lữ Trĩ: "Nên đấy."
Vi Hương Nhi: "Nên đấy."
Vạn Trinh Nhi: "Ta cũng không thích hở một tí đòi đánh đòi giết, nhưng liều mạng sinh ra thật vất vả nuôi lớn, không hiếu thuận không thể đánh hắn còn được ca ngợi à?"
Vương Chính Quân: "Ai gia cũng cảm thấy hiện tại Tiểu Công chúa không sai, đền hết ánh sáng thật sự xứng với tên của hắn, sinh hắn không được lợi đúng là đền hết ánh sáng thôi?"
Triệu Cơ: "Nữ nhi quan tâm muội như thế còn nỡ phê bình nàng, đừng phê bình nữa, người ta không chờ ở sơn trang nghỉ mát chạy về thăm muội, không nên khen ngợi một chút?"
Phùng Niệm đắn đo giữa việc tiếp tục giảng đạo lý với nàng và bỏ qua chuyện này, cảm thấy ngày hôm nay không thể nói tiếp. Nhiều người đi sơn trang nghỉ mát như vậy, chỉ có một mình Lục Lục chạy về, nàng còn bị phê bình đây là không có đạo lý, trái tim nữ nhi sẽ lạnh lẽo.
Dù sao con yêu cũng không phải là nhớ tới đánh đệ đệ, có lẽ lúc này là thật sự bị chọc tức mới đánh mông.
Cứ như vậy đi.
Phùng Niệm dẫn nàng đi ăn gì đó, dỗ nữ nhi đi ngủ, chạy đường xa như vậy trở về phải nghỉ ngơi thật tốt một chút: "Con đi ngủ một lát, tỉnh lại mẫu hậu dẫn con đến một nơi."
Mắt con yêu trợn tròn: "Chỗ nào chỗ nào?"
"Nhắm mắt lại, mau ngủ đi, tỉnh lại con sẽ biết."
Ồ, được ạ.
Lục Công chúa ngoan ngoãn nằm ngửa nhắm mắt lại, Phùng Niệm ngồi ở bên cạnh một hồi, đã chuẩn bị đứng dậy đi ra, con yêu mở ra một con mắt nói: "Ta không ngủ được."
Phùng Niệm phủ lên âm thanh bậc nhất thiên hạ, khẽ hát một đoạn bài hát ru con cho nàng, thứ này hiệu quả rất tốt, chờ đến lúc nàng dừng lại, con yêu đã hô hấp vững vàng. Lúc này Phùng Niệm mới đi ra gian ngoài, nói chuyện riêng với Chính ca muốn dẫn Lục Lục đi qua một chuyến vào tối nay.
Doanh Chính: "Đứa bé kia hồi cung rồi?"
Phùng Niệm: "Đúng vậy, một mình nàng trở về. Trước đó không có dẫn nàng tới là lo lắng đứa bé còn nhỏ trở về nói lỡ miệng, trước mắt dù sao cũng không phải thời cơ tốt để làm sáng tỏ. Ngày hôm nay ta lại cảm thấy, nếu là đứa nhỏ này, chắc hẳn sẽ không nói lỡ miệng đâu, trong lòng nàng biết chừng mực, người cũng rất tinh tường."
Doanh Chính: "Được, muội dẫn đến, cho nàng nhìn thử giang sơn trẫm đánh xuống cho nàng."
Phùng Niệm bị câu này chọc cho bật cười.
Lúc đầu trông Chính ca rất nghiêm túc, hiện tại cũng biết nói đùa rồi.
Đoạn nói chuyện riêng này trong group không nhìn thấy, nhưng đoán được chủ group muốn dẫn cục cưng đến Tần quốc bên kia, lại thảo luận.
Vi Hương Nhi: "Ở bên kia Doanh Chính không có con cái, theo luật pháp kế thừa của Đại Tần, trên thực tế Lục Lục là người thừa kế hợp pháp thứ nhất ngay lúc này! Nam nữ bình đẳng trước trưởng sau ấu, lúc đầu nàng cũng xếp phía trước đền hết ánh sáng."
Lưu Sở Ngọc: "Ta thích pháp luật này."
Lữ Trĩ: "Ta càng hâm mộ chủ group có một bé con thân thiết như thế."
Phùng Niệm: "Đừng nâng ta nữa ta sắp bay lên rồi. @ Vạn Trinh Nhi, vừa rồi ta đột nhiên nhớ tới, nhi tử của tỷ dưỡng nhiều năm như vậy còn chưa lôi Chu Kiến Thâm ra?"
Vạn Trinh Nhi: "Oán niệm."
Đông Ca: "Nàng ta cũng là bởi vì dưỡng nhi tử, vốn cũng không phải là người kiếm được nhiều tiền."
Phùng Tiểu Liên: "Trước đó nàng ta đã từng phàn nàn, Niệm Niệm muội không thấy sao?"
Phùng Niệm: "Quả thật không có chú ý... Vậy Vi Hương Nhi thì sao? Tại sao không triệu người?"
Dương Ngọc Hoàn: "Bởi vì nàng ta muốn an nhàn nhất, lại cảm thấy chỉ có một mình mới có thể an nhàn."
Vi Hương Nhi: "Chủ yếu là ngộ nhỡ vung ra một ngàn điểm hiện ra một tên Lý Hiển, sau khi đưa hắn ta trở về lại triệu hồi vẫn là hắn ta chẳng phải là rất thiệt thòi sao? Ta suy nghĩ kiếm điểm số hay là muốn để cho mình sống tốt trước, chờ ta trông nom việc nhà vườn tốt, đến lúc đó còn có dư điểm lại nói."
Trần Viên Viên: "Nên như vậy!"
Phùng Niệm: "Nên như vậy, chết cũng đã chết rồi vì vậy nên nghĩ cho mình trước."
Phùng Niệm rảnh rỗi nói vài câu với các tỷ muội trong group, sau khi xong việc cũng chợp mắt một lát, chờ sau khi Lục Lục ngủ đủ tỉnh lại rồi liên hệ với Chính ca, mới dẫn nàng đến bên Tần quốc.
Trong nháy mắt xung quanh lập tức thay đổi, bên cạnh còn có người trông quen mắt.
Lục Lục nắm tay mẫu hậu nàng ngửa đầu nhìn Doanh Chính, nhìn hồi lâu.
Doanh Chính ra vẻ nghiêm túc, trầm giọng nói: "Quên cữu cữu của con rồi?"
"Ồ, đúng rồi, ta đã nói nhìn quen mắt thế, hóa ra là cữu cữu! Cữu cữu người đã trở về?"
"Không phải ta trở về, là mẫu thân con dẫn con đến bên này của trẫm."
"Trẫm?" Lục Lục năm tuổi cũng đã biết rất nhiều chuyện, nàng hỏi: "Cữu cữu cũng là Hoàng đế?"
"Không sai, cữu cữu là Hoàng đế, là Hoàng đế quốc gia khác, mẫu thân con còn có tước vị là Thân vương ở chỗ này."
Con yêu nghe lời này, hai mắt tỏa sáng.
Doanh Chính chú ý tới mặt nàng hồng đến mức không bình thường, hỏi thăm. Phùng Niệm nói là trên đường chạy về cung bị bỏng nắng, vấn đề không lớn bôi thuốc rất nhanh có thể tốt: "Ca, ca bận rộn đi, ta dẫn đứa nhỏ này ra ngoài đi dạo, nàng ấy hả, ở học đường đã thích nghe người ta kể về chuyện ngoài cung, rất có hứng thú đối với những thứ kia."
Lúc này Doanh Chính đã thu lại một thân hơi thở nghiêm túc kia. Vừa rồi chính là muốn thử xem can đảm của B Nhi, cũng không thấy nàng nhát gan khi đối mặt cữu cữu mặt lạnh một thân khí phách, cô nương này bồi dưỡng thật tốt sẽ không tệ.
Cộng lại cả đời trước, có rất ít người không e ngại hắn.
Thật ra Lục Lục vẫn còn ngơ ngác, không biết đây là đâu, Phùng Niệm lặng lẽ giải thích với nàng, nói nơi này cách Trường Hi cung rất rất xa ngồi xe ngựa hai tháng mới đến được, các nàng là dùng tiên pháp tới đây: "Đây là bí mật nhỏ giữa chúng ta, sau khi trở về không thể nói cho người khác nghe có biết hay không? Những người trong cung kia, không thích chúng ta chạy khắp nơi, nói ra lại phiền phức."
Mặc dù không hiểu phiên phức là gì, nhưng mẫu thân nói chắc chắn đúng, nàng gật đầu thật mạnh.
"Ta không nói, với ai cũng không nói."
"Còn có, ở chỗ này cũng không thể gọi mẫu hậu, cũng đừng nhắc phụ hoàng con."
"Đã biết thưa nương."
Phùng Niệm cho người nâng cỗ kiệu đến, dẫn nữ nhi ngồi lên cỗ kiệu đi ra ngoài, lần này ra ngoài phát hiện bên ngoài lại có rất nhiều thay đổi, nàng gặp được một nữ nhân hơi lớn tuổi mặt mày hớn hở nói chuyện phiếm với người khác, nói đến chuyện tuyển người làm gần đây ――
"Nữ nhi nhà ta được tuyển, hiện tại đều được huấn luyện mỗi ngày, nàng nói trong thời gian huấn luyện không trả tiền công nhưng lại bao cơm, sau khi chính thức đi làm, mỗi ngày sẽ tăng thêm tiền công, kiếm được nhiều hơn so với nhi tử đang làm bồi bàn trong trong quán trà kia của ta! Nếu không phải lão nương lớn tuổi, người ta không nhận, thậm chí ta cũng muốn đi báo danh!"
"Hiện tại vẫn chưa tuyển nhiều người, nhà ngươi tuyển được một người cũng vui vẻ đi."
"Nghe nói máy móc bên trong nhà máy kia rất lợi hại, kéo tơ đặc biệt nhanh? Đúng không?"
"Cũng không phải vậy sao? Lúc đầu máy dệt chỉ có thể ra một sợi, nữ nhi của ta nói cái máy đó của bọn họ có thể ra mười sợi, một máy chẳng khác nào mười máy trước kia."
"Vậy những chủ xưởng dệt không đóng cửa à?"
"Đã đề cập rồi, bọn họ từng đề cập với quan phủ rồi, lúc đầu đã ký gì đó sau đó lại đăng ký việc buôn bán này, đảm bảo không bán trao tay thì có thể mua máy móc từ chỗ triều đình, một nhà nhiều nhất ba máy thì phải."
"Mấy ngày trước còn có người náo loạn, bệ hạ chúng ta sẽ không làm loạn, chắc chắn có suy tính, triều đình làm thế trận lớn như vậy, trong nước chúng ta tiêu thụ được nhiều vải vóc như thế ư? Đều là bán ra bên ngoài đó!"
"Bán đi rất tốt, kiếm tiền của người bên ngoài."
...
Đi một vòng Phùng Niệm nghe không ít.
Trước đó nàng thật sự quên mất những người vốn mở xưởng vải kia nên sắp xếp như thế nào, Chính ca rất đáng tin cậy, xử lý thế này rất tốt.
Những máy móc này, lúc đầu cũng không thể nào giữ trong tay quốc gia, quốc gia dẫn đầu tốt, dân chúng đuổi theo, như vậy mới có thể từng bước một để các ngành các nghề đều khởi sắc.
Vấn đề duy nhất là máy dệt kiểu mới cũng không phải quá khó, những người hiểu thứ này nhìn thêm vài lần không chừng có thể bắt chước.
Hiện tại không có cách nào tránh khỏi vấn đề này, muốn để cho người của mình có sức cạnh tranh nắm chặt kỹ thuật cũng là một cách, vẫn phải nghiên cứu phát minh nâng cao tốc độ, mãi mãi đi ở phía trước. Đến lúc người khác học trộm thành công ta đã chiếm hữu thị trường, máy mới của ta cũng đã ra mắt, vậy thì vẫn là ta lợi hại.
Thành thật mà nói, thời đại này bởi vì tin tức truyền bá chậm chạp, học trộm cần không ít thời gian.
Tiền đề để học trộm phải là chất lượng cao nhưng giá cả tiện nghi, có rất nhiều vải vóc đánh sâu vào thị trường, khi đó máy dệt vải kiểu mới đều đã ra rồi, chỉ là một máy dệt có tác dụng gì?
Thứ như máy dệt vải, nhóm kỹ thuật viên chuẩn bị kéo bằng máy hơi nước, làm một máy hơi nước cũng không dễ dàng.
Phùng Niệm đang nghĩ những thứ này, Lục Lục đơn thuần hơn nàng, chỉ lo xem náo nhiệt.
Lúc nàng ngồi trong kiệu nhấc lên màn kiệu nhìn ra ngoài, người khác cũng trông thấy bóng dáng bên trong từ bên ngoài.
"Là Thân vương điện hạ!"
"Tiểu cô nương kia là ai?"
"Tiểu điện hạ sao?"
"Mặt ửng hồng có phải bị bỏng nắng rồi không? Chẳng qua thật sự là xinh đẹp."
Lời này Lục Lục cũng nghe thấy, nàng thích nghe người ta khen mình, lúc này cười đến mặt mày cong cong. Cười đủ rồi xoay đầu lại: "Nương ta thích bên này, sau này tới đây nữa nhé."
"Chỉ cần con nhớ kỹ những gì chúng ta đã nói, có cơ hội nương sẽ dẫn con tới. Bây giờ trở về đi học cho giỏi biết không? Tước vị của nương ở bên này vẫn là do con kế thừa đấy."
"Hả?"
Phùng Niệm gõ gõ đầu nàng: "Hả cái gì? Cha con cho đệ con rồi, mẫu thân cho con, còn không muốn à?"
"Ta muốn! Ta muốn!" Tiểu cô nương nghe lời này vui vẻ muốn chết, lúc này nàng còn không biết đạo lý quyền lực càng lớn trách nhiệm càng nặng, chỉ biết vẫn là mẫu thân tốt, cha ngoài miệng nói thích nàng nhất sau đó cho đệ đệ hoàng vị. Nương ngoài miệng không nói, trong lòng lại nghĩ cho nàng.