Như Phùng Niệm đã suy đoán, Bùi Càn bên đó có chút thảm.
Cái thuyền hoa kia cứ trôi nhẹ nhàng trên làn nước một lúc, ban đầu còn mới mẻ, chơi một hồi lâu thì cũng chỉ có như vậy. Mặc dù đang ở trên mặt nước nhưng thật ra bọn họ không thể chạm được nước, với cả trước khi Phùng Niệm đi nghỉ đã dặn dò không được dựa vào lan can, vậy nên sự hứng thú chả còn lại bao nhiêu.
Nhìn Lục Công chúa không còn hứng thú chơi đùa, nô tài trông coi nàng nghĩ ra một cách, nói trong hồ này có rất nhiều cá, sao không câu vài con cá rồi cho các vị chủ tử ở đây nếm thử vị cá tươi?
Thật sự mà nói, ở phương Bắc, bởi vì không có nhiều sông, nên cá bắt được có hơi ít. Mà bắt ít, thì ít người bán hơn, giá tiền cá sống ở bên này đắt hơn so với phương Nam rất nhiều.
Nhưng dù vậy, không hề ảnh hưởng tới hoàng gia.
Đám Hoàng tử Công chúa muốn ăn gì thì ăn đó, ngay cả quả vải chỉ cần hái xuống qua vài ngày sẽ có mùi mà cũng có thể quất roi thúc ngựa để đưa đến kinh thành, huống chi là cá.
Đến trưa thì bọn họ tới nhìn người câu cá, nhất là Lục Lục, là người có mưu ma chước quỷ nhất, nhìn thấy một người câu quá chậm nên tìm thêm mấy người khác tới tranh tài, nói ai câu nhiều cá nhất sẽ được ban thưởng, câu được con lớn nhất cũng được thưởng.
Giằng co hơn một canh giờ, thu hoạch cũng được kha khá.
Con lớn nhất được bảy tám cân, nếu không phải cảm thấy cái sào quá nặng nên có người nhanh chóng cầm lưới đến, cá vừa câu lên được bắt ngay vào, nếu không nó chỉ cần vung vẩy mấy lần chắc là đã thoát được cần câu.
Thu hoạch lớn như vậy, làm sao công chúa không đi tranh công với mẫu hậu nàng cho được?
Nàng lên bờ đi rửa sạch sẽ chân tay, hỏi tiểu thái giám: “Mẫu hậu của ta đâu?”
“Nương nương đang nghỉ ngơi ở Duyệt Tiên cung, Công chúa muốn đi qua đó sao?”
Đi! Đương nhiên muốn đi!
Bởi vì sáng sớm đã xuất phát, nên khi thánh giá đến sơn trang nghỉ mát mới qua nửa buổi trưa. Dù là nói nửa buổi trưa, nhưng nếu ở mùa đông thì trời cũng sắp tối rồi, bởi vì là Thất nguyệt, đến giờ thân mạt khắc, lại lên thuyền hoa chơi hơn một canh giờ, đã quá nửa giờ tuất hoàng hôn dần buông xuống, muốn trời tối hoàn toàn thì còn nửa canh giờ nữa.
Lục Lục sờ cái bụng, đói bụng quá, muốn tiểu thái giám dẫn đường tới Duyệt Tiên cung gọi mẫu thân ăn cơm, còn chưa tới nơi đã đụng phải Đại cung nữ Thụy Châu vẻ mặt hốt hoảng chạy tới.
“Ra là Thụy Châu, ngươi không ở với mẫu hậu, vội vàng chạy đi đâu vậy?”
Thậm chí Thụy Châu không nhớ tới việc thỉnh an Công chúa, sốt ruột nói: “Vừa mới có người tới truyền lời nói bữa tối đã chuẩn bị xong, muốn hỏi nương nương có muốn mang lên không? Tuy nương nương ngồi trên xe ngựa cả một ngày đã rất mệt mỏi, nhưng cũng phải dùng cơm đúng không? Sau khi các nô tì bàn bạc xong, đi gõ cửa, muốn hỏi nương nương có muốn ăn chút gì đó rồi tiếp tục ngủ được không, kết quả...”
“Nói tiếp đi, ngươi đừng ấp a ấp úng.”
“Kết quả thì dù gõ thế nào thì vẫn không thấy nương nương trả lời, bọn nô tì cả gan mở cửa ra xem, chỉ thấy thái tử điện hạ dang rộng hai tay hai chân ngủ ngon lành, nhưng lại không thấy bóng dáng nương nương đâu cả.”
Lục Công chúa nghe không hiểu, hỏi lời nàng ta nói ra là có ý gì?
“Chính là trong phòng không có ai, chúng ta đã chạy ra ngoài tìm, tìm một vòng cũng không thấy người đâu, có người nói có khả năng khi chúng ta không chú ý đã ra ngoài tìm Hoàng Thượng rồi. Bởi vì chúng ta vừa rồi đều đi thu xếp hành lý, cứ nghĩ nương nương ở trong phòng ngủ nên cũng không chú ý nhiều lắm. Nô tài muốn tới chỗ Hoàng Thượng, xem nương nương có ở bên đó hay không.”
“Ta cũng đi, ta đi với ngươi!”
Nghe nói Duyệt Tiên cung không có ai, Lục Lục đi theo Thụy Châu đến chỗ phụ hoàng.
Vừa nãy, Bùi Càn vừa đi lòng vòng trong sơn trang, tâm trạng của y vô cùng tốt, viết một bài thơ bày tỏ cảm xúc, mới dùng ngòi bút viết cẩn thận rồi dùng dấu ấn lên, đưa cho Lý Trung Thuận đi tìm người dán lên.
Y còn đang thưởng thức tuyệt tác của y thì nghe nói nữ nhi tới.
Vừa cảm động một chút, định hỏi tại sao nữ nhi lại tới đây? Đây là đang quan tâm phụ hoàng sao? Lời nói chưa kịp ra khỏi miệng y đã chú ý tới vẻ mặt của Lục Lục, không phải là dáng vẻ vui sướng.
Bùi Càn đứng lên, hỏi có chuyện gì vậy?
Lục Lục không hề để ý đến, lạch cạch chạy vào trong đi một vòng, nhưng không thấy được người mà nàng muốn gặp, hỏi: “Nương của con đâu? Nương của con lớn như vậy đã bị người giấu ở chỗ nào rồi?”
Bùi Càn: ....
Đang nói gì vậy??
“Không phải Hoàng hậu đưa Thái tử đi nghỉ ngơi sao? Muốn tìm nàng thì con qua Duyệt Tiên cung tìm, tìm ở chỗ của trẫm làm gì?” Hại trẫm hiểu sai tình tình!
Lúc này Thụy Châu đi theo phía sau Lục Công chúa vẻ mặt hoảng sợ nói: “Nhưng nương nương không có ở Duyệt Tiên cung, các nô tì đã tìm quanh rồi nhưng vẫn không thấy người đâu hết!”
Lục Lục gật đầu theo: “Các nàng nói nương tới chỗ của người, nhưng mà người đâu rồi?”
Thụy Châu nhanh chóng giải thích bổ sung nói, là bởi vì lật tung khắp nơi rồi nhưng vẫn không thấy nương nương đâu nên mọi người mới đoán như vậy, cảm thấy có phải nương nương tỉnh dậy rồi tới chỗ của Hoàng Thượng không.
Nghe xong, biểu cảm trên khuôn mặt Bùi Càn trở nên thật vi diệu.
Y hỏi có người nào nhìn thấy Hoàng hậu đi ra ngoài không?
Bùi Càn nghĩ thầm chắc là đã đi tới chỗ đại cữu ca, có phải là vì bên kia tạm thời có việc nên không trở về được? Nếu bị những nô tài kia phát hiện... Việc này làm sao nói ra?
“Phái thêm mấy người đi lật tung sơn trang lên một lần nữa, nơi có thể tìm thấy nhất thì tìm cho kỹ, còn không tìm được thì thôi.”
Lục Lục: ... Người đang nói những lời thất đức gì vậy?
“Nương của ta, là Hoàng hậu của người, tìm không thấy thì thôi?????”
“Không phải ý đó, trẫm nói là, không chừng phụ mẫu của nàng tìm nàng, chờ một lát nữa có lẽ sẽ trở về thôi?”
Nhóc con nghe không hiểu, cũng không muốn hiểu, chỉ cảm thấy lão cha thối tha này không thèm quan tâm, bình thường còn nói là tâm can bảo bối, giờ người mất tích rồi mà không thấy sốt ruột gì hết!
Nghĩ lại lão cha thối nói muốn rời cung đi chơi, y lừa nương ra rồi bán mất!
Nếu nương bị bán rồi, sau này nàng sẽ là hài tử không có nương!
Khi bị bắt nạt sẽ rất đáng thương!
Cái suy nghĩ kia của Lục Lục nói bay là bay, Bùi Càn mới nói một câu nàng đã nghĩ nhiều như vậy, càng nghĩ càng giận, hốc mắt hồng hồng, nước mắt đều dồn ra hết.
“Đừng khóc, con đừng khóc. Đói bụng chưa? Hay là con ăn trước chút gì đi, trẫm sẽ sắp xếp người đi tìm, chờ một lúc nữa chắc sẽ tìm thấy nương của con.”
Lục Lục kéo tay áo lên lau mắt nói: “Người không hề lo lắng!”
“Lo lắng, trẫm lo lắng.”
“Gạt người! Sao con không nhìn ra người lo lắng chỗ nào? Người còn muốn đi ăn cơm, đến nương của con mất tích rồi mà người còn muốn ăn cơm!”
Bùi Càn còn đang nghĩ làm sao để nói cho khuê nữ ngốc này biết, có thể Hoàng hậu đang ở phía Nam, nàng rất an toàn, làm xong việc sẽ trở về.
Không chờ y nghĩ xong, Lục Lục đã đơn phương tuyên bố, chưa tìm được nương của nàng thì không cho phép ăn cơm, ai cũng không được đi ăn cơm!
Nàng nói xong lời tàn nhẫn này, đùng đùng chạy ra ngoài, chạy về nơi mà Phùng Niệm ở, Duyệt Tiên cung. Lần này tới đây, đền hết anh sáng đã tỉnh, ngồi trên giường sờ bụng kêu đói.
Nghĩ đến việc mẫu hậu mất tích khi đang ở cạnh đền hết ánh sáng, Lục Lục cũng rất tức giận với hắn.
Chạy đến đây chính vì muốn mắng hắn, không ngờ lại nghe được lời này!
Giờ khắc này, nhóc con rất là tức giận.
“Nương cũng mất tích rồi mà đệ còn ăn, chỉ biết ăn thôi, đệ ăn cái rắm á!”
“Đền hết ánh sáng đệ nói đi, tại sao nương ngủ chung với đệ nói mất tích thì mất tích? Đệ để nương biến mất sao không để bản thân mình biến mất luôn đi?”
“Nếu không có nương, chắc chắc cha sẽ tìm kế mẫu cho đệ, kế mẫu rất hung dữ không cho đệ ăn cơm, còn đánh đệ!”
Đền hết ánh sáng bị tỷ tỷ của hắn làm cho choáng váng.
Một lát sau mới ấp úng nói: “Ta là Thái tử, ai dám đánh ta?”
Lục Lục nghe xong lời này, cơn giận trong lòng càng lớn hơn, nàng bước lên phía trước, đè đền hết ánh sáng xuống giường đánh vào mông của hắn.
Đền hết ánh sáng giống như con rùa nhỏ cho dù giãy dụa ra sao cũng không tránh được bàn tay tà ác của tỷ tỷ hắn, cuối cùng vẫn là nhũ mẫu chạy đến che lại mông của Thái tử, không để Công chúa đánh nó sưng lên.
Khi nhũ mẫu ôm Thái tử dậy, Thái tử đã khóc oa oa lên rồi.
“Mẫu hậu, ta muốn mẫu hậu!”
Lục Lục ngẩng đầu lên u ám nhìn hắn: “Mẫu hậu không ở đây, bị đệ làm mất rồi, bị sự ngu ngốc của đệ làm mất rồi.”
“Hu hu, ta muốn phụ hoàng! Muốn phụ hoàng đánh tỷ!”
...
Vốn dĩ thường ngày chỉ là tình tỷ đệ plastic, bây giờ không có dầu bôi trơn, ồn ào một chút là sập ngay. Chưa kể đến cái bụng của đền hết ánh sáng đang đói, cái mông còn bị đau, thút tha thút thít oan ức quá mất thôi. Lục Lục không hề đau lòng cho hắn, cái mông chỉ đau mà thôi, nương của mình mà cũng để mất được!
Nghĩ lại bình thường mẫu hậu đối tốt với đền hết ánh sáng biết bao nhiêu?
Vì đền hết ánh sáng mà còn nói qua với nàng, nói đệ đệ mới một tuổi còn nhỏ như vậy, nàng đã năm tuổi rồi nên nhường hắn một chút.
Vì để cho mẫu hậu vui vẻ, Lục Lục cảm thấy nàng rất nhường nhịn hắn, không ngờ nhường thành một con sói mắt trắng! Đền hết ánh sáng này thật khốn nạn, chỉ biết ăn với ngủ, nương mất tích hắn không biết, rõ ràng là không lo lắng chút nào.
Lúc trước nương sinh hắn ra lâu như vậy, đau như vậy!
Sói mắt trắng! Hắn chính là một con sói mắt trắng nhỏ!
*
Tin tức Hoàng hậu nương nương mất tích trong sơn trang nhanh chóng truyền ra, tất cả mọi người đều hành động, lật tung toàn bộ sơn trang lên để tìm nàng, nhưng vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Lúc này sắc trời đã tối, Bùi Càn vừa ăn bữa tối vừa nghe Lý Trung Thuận báo cáo.
Trong lòng tự nhủ tìm người chỉ là đang diễn một vở kịch thôi, người này có thể là đi phía nam rồi.
Nảng đang ở phía nam thì không có gì lạ, điều lạ ở đây là đến giờ này mà vẫn chưa trở lại! Rốt cuộc thì có chuyện quan trọng đến vậy?
Lý Trung Thuận nhìn Hoàng Thượng ăn được uống được, lại nghĩ tới Lục Công chúa đang gấp sắp chết rồi, trong lòng tự nhủ khó trách hiếm có nữ nhân nào giao tương lai mình cho Hoàng Thượng, tất cả các nàng đều muốn sinh nhi tử, thì ra là vì như vậy.
Hoàng hậu nương nương không thấy đâu là chuyện quan trọng như vậy, Hoàng Thượng còn ăn được, thật sự không lo lắng chút nào?
Bùi Càn để ý thấy vẻ mặt của Lý Trung Thuận là lạ, nói: “Chẳng lẽ ngươi đã quên việc lần trước ngươi với trẫm đi qua chỗ Hoàng hậu, chờ nửa ngày mới thấy nàng trở lại? Một người sống sờ sờ sao tự nhiên mất tích trong phòng được? Nếu tìm không thấy thì chắc là bởi vì nàng có việc nên phải đi, khi nào xong sẽ trở về, các người bị đói đến ngốc rồi đó!”
“Người nói xem có nên giải thích với Lục Công chúa không?”
“Giải thích rồi, trẫm nói Hoàng hậu là tiên nữ, tiên nữ thì không mất tích được, nhưng nàng không nghe lọt tai... Hiện tại nàng đang làm gì?”
“Việc này sao...”
Ấp a ấp úng như vậy chắc chắn có chuyện.
Bùi Càn ngước mắt nhìn hắn, Lý Trung Thuận nói: “Công chúa nghe nói khi Hoàng hậu mất tích là đang ở cùng với Thái tử, rất tức giận, còn đè Thái tử xuống đánh mông.”
Bùi Càn:...
Khuê nữ xui xẻo này! Đi theo Hoàng hậu cái tốt không học, chỉ học cái tính hung dữ.
“Quang Quang không sao chứ?”
“Không có việc gì, chỉ là khóc một trận.”
Trong lòng Lý Trung Thuận a di đà phật mong Công chúa đừng trách ta, là Hoàng Thượng hỏi nên nô tài mới nói, đều đã lược bớt đi rồi. Tình huống thật là Lục Công chúa chỉ hận vì người mất tích là nương của nàng chứ không phải đệ đệ trừ ăn với tranh giành tình cảm ra chả biết cái quái gì của nàng.
Thái tử Quang Quang bị ăn đòn cũng không phải loại lương thiện, nếu không phải tự hắn không đi xa được như vậy, cộng thêm không có người dẫn đường cho hắn, hắn đã tới tìm Hoàng Thượng cáo trạng rồi.
Đôi tỷ đệ này có thể nói là... Nếu không có Hoàng hậu nương nương áp chế, thì có thể lật trời.
Bình thường có Hoàng hậu nương nương, ai cũng không cảm thấy gì, bởi vì từ trước đến giờ nàng không thích quản nhiều việc, việc trong hậu cung cũng là qua tay của bốn vị phi tần.
Hiện tại không thấy người đâu, cảm thấy trời sắp sập rồi.
Thái tử oan ức khóc thút tha thút thít không dỗ được.
Lục Công chúa thì tức giận đến bây giờ vẫn chưa ăn tối.
Mặc dù Hoàng Thượng nói không cần lo lắng, đến lúc đó người sẽ tự về, có lẽ khoảng mấy canh giờ sẽ trở lại thôi, nhưng đêm nay trong sơn trang ai cũng không dám ngủ, bao gồm cả đền hết ánh sáng, thật ra sau khi ăn xong hắn đã buồn ngủ rồi, nhưng bởi vì buổi chiều mới ngủ dậy, nên vẫn còn chịu được.
Còn nữa, mặc dù đền hết ánh sáng còn nhỏ như vậy, nhưng hắn vẫn cảm thấy được bầu không khí không được tốt cho lắm.
Vẫn không gặp được mẫu hậu, lại nghe tỷ tỷ nói là do hắn làm mất mẫu hậu, tỷ tỷ còn nói mất mẫu hậu phụ hoàng sẽ tìm kế mẫu cho bọn họ, trong lòng đền hết ánh sáng sợ hãi.
Bây giờ hắn đã quên mất mình vừa bị đánh cách đây không lâu, dịch chuyển ... tới bên cạnh Lục Lục.
Lục Lục ngồi chờ ở cửa, hắn cũng sang đó ngồi theo.
Lục Lục trừng hắn: “Con sói mắt trắng nhỏ, đệ qua đây làm gì?”
“Tỷ tỷ.”
“Đệ im miệng, đi ra.”
Không những đền hết ánh sáng không đi còn xích lại gần hơn, hỏi nàng: “Nương đi đâu? Tại sao vẫn chưa trở lại?”
Lục Lục cảm thấy rất mệt mỏi, ngay cả sức để mắng hắn cũng không có, nên cứ ngồi ở đó ôm mặt không thèm để ý tới hắn. Đền hết ánh sáng cũng học theo nàng ôm mặt, hai tỷ đệ ngồi song song nhau chờ đợi.
Chờ được một lúc, đền hết ánh sáng nghe thấy tiếng ục ục.
Hắn quay đầu lại nhìn một chút.
Tiếng ục ục lại vang lên rồi.
Lần này nghe được rất rõ ràng, là bụng của tỷ hắn kêu.
“Tỷ, bụng của tỷ kêu.”
Da mặt mỏng của Lục Công chúa đỏ lên, thẹn quá hóa giận: “Đệ im miệng! Không biết nói chuyện thì im miệng đi!”
Ai cũng biết Lục Công chúa giống nương nương, có đôi khi nhìn thì rất hung dữ, nhưng thật ra đối xử với người khác rất tốt. Nhũ mẫu nhỏ giọng nói với Thái tử Quang Quang: “ Trong lòng Công chúa Điện hạ luôn nhớ tới nương nương, đến giờ này vẫn chưa ăn gì.”
“Ăn đi.”
“Ăn ăn ăn, nương không về thì ăn cái gì mà ăn?”
“Tỷ không ăn, chờ đến lúc nương về thì tỷ sẽ chết đói.”
Lục Lục:...
Á á á!
Con sói mắt trắng nhỏ miệng thối này! Đồ con rùa chết tiệt!