21. Sở Duệ Uyên luôn cảm thấy Liễu Quân An lúc thông minh thì thật thông minh, lúc ngu ngốc thì vô cùng ngu ngốc. Nhưng hắn không ngờ Liễu Quân An lại ngốc đến mức cầu xin cho Phương Tuyết Oánh. Phương Tuyết Oánh bị tình nghi mưu hại hoàng tự, còn có thể là hoàng tự duy nhất của mình kiếp này. Liễu Quân An sao có thể, sao lại nỡ cầu xin cho Phương Tuyết Oánh?! Nếu như tiểu hoàng tử thật sự có mệnh hệ nào, nếu hắn sau này không con không cái, vạn lí giang sơn này sẽ rơi vào bước đường không người thừa kế. Kể cả sau này hắn có thể có con, thì cũng phải lấy thêm một hoàng hậu nữa, cùng nàng ta sớm tối bên nhau, Liễu Quân An chẳng lẽ không vướng bận trong lòng?!
22. Liễu Quân An càng cầu xin cho Phương Tuyết Oánh, trong lòng hắn lại càng căm hận, đáng lẽ có thể xử Phương Tuyết Oánh lưu đày, hắn bèn xử luôn tội chết, miễn cho sau này Mính Chi nhà hắn lại nhớ nhung. Thế mà Liễu Quân An lại dám vì cái nữ nhân mới làm thiếp thất của y 2 năm kia quỳ trong cung suốt một đêm, khiến hắn không nhịn được phải nói ra những lời như “Trẫm trước hết là vua một nước”. May sao Mính Chi nhà hắn còn biết điểm dừng, không cầu xin tiếp nữa, ngoan ngoãn tự mình đưa Phương Tuyết Oánh lên đường. Sở Duệ Uyên cơ bản là đã vừa lòng, chỉ còn chờ Liễu Quân An đến nhận lỗi. Nhận lỗi dám vì người ngoài mà ép hắn phải trở mặt.
23. Nhưng Liễu Quân An lại không thể vào cung tìm hắn. Vừa nghe mật thám nằm vùng trong phủ thừa tướng hồi bẩm, Sở Duệ Uyên liền hiểu chuyện giữa hắn và Liễu Quân An bại lộ rồi. Liễu thừa tướng và Liễu thị lang đều là trọng thần có vai vế trong triều đình, lại là trưởng bối của Mính Chi, hắn phải tính xem nên dùng kế hoãn binh, hay là tìm đối pháp mềm mỏng giải quyết sớm thì hơn.
24. Hắn vẽ ra đủ loại kế sách, nhưng đến lúc triển khai, lại không thể không thay đổi kế hoạch mà trực tiếp phái người đem Liễu Quân An triệu vào cung. Bởi vì, thiếu niên tóc bạc bị hắn đuổi đi Nam cương năm đó, thực sự đã hóa sói quay về.
25. Cho dù đối phương đã nhuộm tóc, đổi tên, nhưng Sở Duệ Uyên vừa nhìn thấy Độc Cô Yến liền nhận ra kẻ mình đuổi đi ngày trước. Hắn cùng Độc Cô Yến trao đổi rất lâu, cuối cùng tan cuộc trong không khí không vui; nếu đối phương không phải là sứ thần một nước, hắn nhất định khiến cho y khó lòng sống sót rời cung. Ngay ngày hôm sau, Sở Duệ Uyên liền hạ lệnh đuổi khách, nhưng trong lòng vẫn canh cánh không yên, chỉ sợ kẻ đến từ Nam cương kia lại gây ra chuyện, chỉ có cách đem Liễu Quân An khóa lại trong cung của mình đến khi đối phương rời đi mới an tâm được.
26. Nhưng Độc Cô Yến lại to gan đến mức ở ngay giữa kinh thành cướp người được cấm vệ quân bảo hộ. Y lại còn dám hạ tình cổ cho Liễu Quân An. Nhìn Mính Chi đau đớn không chịu nổi, Sở Duệ Uyên cảm thấy tim mình cũng nhói đau theo. Nếu không phải có mối đe dọa đồng sinh cộng tử của tình cổ, dù có đem Độc Cô Yến kia ra lóc sống hắn cũng phải moi bằng được phương pháp giải cổ. May mà cuối cùng Độc Cô Yến cũng mở mồm, bằng không bị ép cả đời này không được gặp Mính Chi, hắn chỉ sợ bản thân mình sớm muộn cũng sẽ phát cuồng.
27. “Nếu ngươi chịu giải cổ cho Liễu Quân An, trẫm sẽ đưa ngươi bình an về đến Nam quốc. Nhược bằng làm trái lời thề này, trẫm sẽ không giữ được thứ quý giá nhất trên đời này, bản thân trẫm cũng không được chết tử tế!” Trong thiên lao, Sở Duệ Uyên thề trước mặt Độc Cô Yến đúng như giao ước. Độc Cô Yến nhìn hắn một lúc lâu, bỗng nhiên bật cười khe khẽ: “Ngươi phải biết, ở Nam cương không giống với trung nguyên. Bọn ta tin rằng người nói có trời nghe, người nếu như không thủ tín, trời xanh sẽ ghi nhớ lời hắn đã thề.”
28. Sở Duệ Uyên vốn dĩ cũng không định phá bỏ lời thề. Chỉ cần Độc Cô Yến trở về Nam cương ngoan ngoãn mà sống, hắn cũng sẽ để cho y được bình bình an an sống đến hết đời. Thế nhưng, Độc Cô Yến lại lên kế hoạch 5 năm sau sẽ trở về, hắn không thể để cho y đội mồ sống dậy gây tai họa. Huống chi, hắn thề rằng sẽ đưa người bình yên về Nam quốc, chứ không hứa sẽ không làm gì trong lãnh thổ Nam cương. Trời xanh dù có nghe thấy, thì đã sao nào?!
29. Nhưng Sở Duệ Uyên lúc đó trăm mưu ngàn tính, lại không tính đến chuyện cuối cùng hại chết Liễu Quân An.
30. Trong suốt những năm tháng sau này, Sở Duệ Uyên không biết đã ngẫm nghĩ bao lần, chỉ cần nhắm mắt thì hình ảnh Liễu Quân An ngã xuống trước mặt hắn lại hiện ra, nhưng hắn trước sau không thể nghĩ thông, vì sao Mính Chi của hắn lại chết cùng với Độc Cô Yến. Cứ như thực sự ứng nghiệm lời thề của hắn, khiến hắn không thể giữ được thứ quý giá nhất trên đời. Thứ không giữ được, không phải là giang sơn xã tắc như hắn tưởng, mà là người luôn bên hắn suốt nửa đời. Từ để chỏm đến buộc tóc, từ buộc tóc đến cập quán, cái người đã ở bên hắn 17 năm giờ không thể tiếp tục ở bên hắn đến tuổi nhi lập. Mính Chi của hắn, tuổi đã dừng lại ở năm hai mươi bảy, để lại một mình hắn sống tiếp 10 năm.
31. Trong 10 năm đó, hoàng tử thành thái tử, cũng từ một đứa trẻ không hiểu chuyện trở thành thiếu niên có chút thành tựu trong tay. Liễu Quân Bình thay người cha đã cáo lão hồi hương của mình lên làm thừa tướng. Rất nhiều người đã thay đổi, lại có rất nhiều người không thay đổi, giống như Thục phi đã một mực lánh xa trần thế từ sau khi hoàng hậu “mắc bệnh qua đời”. Khi bị nàng đâm lưỡi dao vào lồng ngực, trong lòng Sở Duệ Uyên là cảm giác được giải thoát. Dường như ngay từ đầu hắn phải ứng với lời thề “không được chết tử tế” mà ra đi cùng Liễu Quân An, nhưng lại bị trói trong thân xác này để chịu dằn vặt suốt 10 năm trời, đến tận hôm nay mới được tự do.
32. Chuyến này đi gặp cố nhân, lòng hắn thật hân hoan.
– Kiếp thứ nhất hoàn –
Lời tác giả: Đúng vậy, CEO không nghĩ đến chuyện Mính Chi nhà hắn lại lừa hắn, nên cứ thế bị lừa ngọt suốt 10 năm. Nếu CEO không lập ra lời thề, thì còn có thể nghĩ theo hướng đó, nhưng vì hắn đã thề rồi lại phá bỏ lời thề, nên chỉ còn ý nghĩ hổ thẹn mà thôi. Ở thời điểm Liễu Quân An chết, trong lòng CEO, mỹ nhân chưa chắc đã thắng giang sơn; nhưng người chết đi, lại thêm chuyện lời thề, CEO thực sự bị ám ảnh. Cho nên mới nói, diễn xuất tốt là vô cùng quan trọng.
Lời dịch giả: Cho nên, toàn bộ câu chuyện này, không phải hiểu lầm thì là lừa nhau có phải không???