01. Trước khi gặp gỡ bạn học của mình, tôi đã nghĩ mình thuộc team xuyên việt hạnh phúc nhất trần đời.
02. Nói đúng ra, gọi là bạn học có hơi tự dát vàng lên mặt mình. Thực tế thì hắn là thái tử đương triều, còn tôi là con thứ của thừa tướng kiêm thái tử bạn độc.
03. Vào thời điểm tôi xuyên việt đến vương triều không có trong lịch sử này, nguyên thân mới có 7 tuổi. Nó, à không, tôi có một cặp cha mẹ ân ân ái ái bên nhau trọn đời, một ông anh tài tử mới 12 tuổi đã danh tiếng vang xa, thêm một chị dâu tương lai mà danh vọng còn lớn hơn cả ông anh tôi nữa.
04. Tuy rằng anh tôi 12 tuổi bảy bước thành thơ đã rất lợi hại rồi, nhưng bà chị dâu tương lai lớn hơn tôi một tuổi kia mới là cái loại ngầu lòi hack game mang hào quang nữ chính, 3 tuổi đã đọc thuộc Kinh Thư, 7 tuổi xuất khẩu thành chương. Nếu không phải chị ấy chưa từng ngâm Đường thi Tống từ, không chế tạo xà phòng thủy tinh gì, tôi còn tưởng chị ấy cũng là người xuyên không đến.
05. À, nói “cũng” thì có hơi tâng bốc bản thân. Là một thằng thợ code xuyên về thế giới cổ đại, tôi thực sự không có lấy một chút ưu thế của người xuyên việt. Cho dù tôi có thể phẩy tay viết xong một đoạn code, nhưng những người xung quanh đừng nói là đọc code, đến mấy kí tự abcd trong dòng code cũng chả hiểu là cái quái gì.
06. Quay lại chuyện chị dâu tương lai của tôi. Nghe nói năm đó khi chị dâu mới sinh ra đời nhìn thấy ai cũng khóc, đến tận lúc trông thấy ông anh tôi tới thăm tiểu muội muội mới cười, sau đó khi bắt đầu biết túm biết bò thì chỉ cần anh tôi đi khỏi sẽ bị túm lấy không buông. Gia đình chị dâu tương lai và gia đình tôi là thế giao, quan hệ vô cùng thân thiết, hai bên thấy tình hình như vậy bèn sớm định hôn sự cho anh chị, chờ sau này hai nhà kết duyên Tần Tấn. Đối với vụ tảo hôn này, chị dâu tương lai của tôi rõ ràng là rất vừa ý, bằng không cũng không ngày ngày chạy đến phủ thừa tướng quấn lấy anh tôi, còn không biết ngượng mà bắt tôi gọi là “chị dâu” ngay từ bây giờ. Còn anh tôi á? Cái vị thiếu niên trước mặt người ngoài thì một vẻ ngọc thụ lâm phong, phiên phiên giai công tử đó, trước mặt bà chị dâu trông như búp bê sứ của tôi thì chỉ biết cười như thằng ngố.
07. Hừ. Loli khống, luyến đồng phích. Sau này tuyệt đối là loại thê nô.
08. Cho nên dù sao tôi cũng sinh trong gia đình hòa thuận, đại phú đại quý, phụ từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung, đến chị dâu tương lai cũng thân thiết như chị em ruột. Bạn nói xem, tôi có thân thế như vậy, còn cố gắng học hành để làm gì! Huống hồ tôi một thằng gei không định có tử tôn hậu đại, cứ gia tài của nhà tôi bây giờ, tùy tiện chia cho một phần cũng đủ để tôi làm công tử ăn chơi tiêu tiêu sái sái cả đời. Vất vả học hành, vất vả thi cử, vất vả làm quan… như vậy mới gọi là lãng phí cái cuộc đời mà bỗng dưng tôi được cho không.
09. Đúng vậy, tôi là gay, gei, đồng tính luyến, đoạn tụ. Nhưng tôi có giới hạn, tôi không luyến đồng, tôi cảm thấy chỉ có phương diện này là mình hơn được ông anh. Có điều anh tôi và chị dâu tôi một người nguyện đánh, một người nguyện chịu đòn, hiện tại lại là thời cổ đại phong tục xã hội khác biệt, tôi chỉ đành đem tình cảm hai người họ lãng mạn hóa thành “lang kị trúc mã lai – nhiễu sàng lộng thanh mai” (*)
(*) Hai câu trong bài Trường Can Hành của Lí Bạch, tả cảnh hai đứa trẻ hồn nhiên nô đùa, là nguồn gốc của thành ngữ “thanh mai trúc mã”.
10. Đã có điều kiện để làm hoàn khố, lại không có gánh nặng đời sau, tôi bèn thoải mái mà quăng sách vở, chặt đứt ý đồ bồi dưỡng tiếp thằng con thứ thành tài của cha tôi, cả ngày nhiệt tình chơi bời, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp không tivi máy tính điện thoại internet thời cổ đại… Kì thực thì cũng không tốt đẹp cho lắm, nhưng lâu ngày cũng quen rồi.