Cô đeo một chiếc mặt nạ bằng lông vũ mềm mại màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo lúc ẩn lúc hiện, làm kích thích trái tim của Nala.
Thiên nga, người phụ nữ đó đã hóa trang thành một con thiên nga trắng xinh đẹp ưu nhã!
Cô ta biết Thành tiên sinh gọi lâu đài này là lâu đài thiên nga, Nala tràn đầy tức giận trong lòng, trước khi cô xuất hiện, cô ta là người phụ nữ cao quý nhất thu hút ánh nhìn của mọi người, nhưng lúc nhân vật hóa trang thành con thiên nga xuất hiện, dường như linh hồn của tất cả mọi người đều vây quanh cô, cô giống như một tiên nữ bước ra từ truyện cổ tích, một nàng công chúa thiên nga tuyệt đẹp.
Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Thanh Thanh có chút bối rối, cô lặng lẽ tìm một góc vắng vẻ ngồi xuống, cô xuống đây chủ yếu là muốn gặp Thành tiên sinh bày tỏ ơn cứu mạng của anh ấy.
Đối mặt với dáng vẻ thanh thuần thoát tục của Thanh Thanh, Nala khó chịu như gai đâm vào tim, cô là cái gì mà dám hóa thân thành thiên nga mà anh ấy thích, Nala cảm thấy trong lòng có chút hối hận, vì sao hôm nay cô ta không nghĩ đến sẽ hóa thân thành thiên nga.
Vào lúc này, những người hầu của Nala vòng qua đám đông, đi đến bên cạnh cô ta, thì thầm gì đó vào tai cô ta.
Ánh mắt của cô ta khi nghe được mấy câu nói đó thì chuyển biến, cuối cùng cô ta ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói:
“Cầm roi tới!”
Sau đó cô ta từ từ đứng dậy từ chiếc ghế, bước chầm chậm về một hướng, đi đến đâu khách mời cũng cung kính gật đầu hoặc chào hỏi, cô ta đón nhận sự ngưỡng mộ của mọi người, nhưng lại không để tâm, cho dù là thế tân khách cũng không dám làm, bởi vì cô ta là con gái của Bố Lặc, là đại tiểu thư của Bố Lặc gia, ngay cả hoàng gia nước A cũng phải kiêng kỵ ba phần, thế lực không thể địch nổi.
Nala lớn lên trong sự ngưỡng mộ và cung kính của vạn người, từ nhỏ đến lớn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, trong từ điển của cô ta không có ba chữ “không chiếm được”.
Thanh Thanh đang dựa vào quán bar bên cạnh cổng lâu đài, ở đây không có nhiều khách, cô thở phào nhẹ nhõm nhìn hai cánh cửa gỗ trong lâu đài cổ kính, chúng rất cao lớn toát lên vẻ nguy nga tráng lệ.
“Cô là ai?” Một âm thanh rõ ràng và uyển chuyển vang lên phía sau lưng Thanh Thanh.
Thanh Thanh quay người, nhìn thấy một người phụ nữ quyến rũ cao ngạo, không biết vì sao lại muốn biết tên cô.
“Xin chào, tôi là Thanh Thanh.”
“Cô chính là người phụ nữ Thành tiên sinh cứu về?”
“Ừm, nghe nói là vậy, nhưng mà tôi chưa gặp anh ta.”
“Thật sao?”Đôi mắt ẩn dưới mặt nạ của Nala lộ ra vẻ khinh thường. Chậm rãi quay người, lấy một ly rượu trong đĩa người phục vụ nhẹ nhàng vẩy lên mặt Thanh Thanh, Thanh Thanh tránh không kịp, bị rượu dính vào mặt nạ lông vũ màu trắng, sau đó nhỏ xuống vùng váy trước ngực của cô. Đối mặt với cuộc chạm trán bất ngờ này, Thanh Thanh vẫn chưa kịp phản xạ Nala đã bước tới, tháo mặt nạ của cô ra.
Cô ta muốn nhìn xem Thành chủ mang cái dạng phụ nữ gì về.
Chiếc mặt nạ rơi xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp lạ thường, Nala sững sờ vài giây, người phụ nữ đang đứng trước mặt cô ta làm cô ta biến sắc. Lúc này tiểu Niên đi tới, vội vàng lau cho Thanh Thanh, muốn hung hăng chỉ trích người gây chuyện này, nhưng khi cô ấy nhìn thấy Nala, mọi lời trách mắng đều bị nuốt ngược vào trong.
Cô ấy ở đây cũng được mấy năm, đối với phong cách ngang ngược, càn rỡ này đã nghe qua, ngay cả chủ nhân của tòa lâu đài cổ Thành tiên sinh cũng rất sủng nịnh cô ta, cố gắng để làm hài lòng cô ta.
Nala chậm rãi miễn cưỡng nói:
“Ồ, tôi không cố ý!”
Thanh Thanh có chút tức giận, cô vốn đang muốn chất vấn cô ta một chút, nhưng dù sao cô là khách nước ngoài đến đây, hơn nữa nhìn thái độ của tiểu Niên, trong lòng cô cũng hiểu được một chút, chỉ sợ ngay cả Dịch Tuấn cũng phải kiêng kỵ cô ta mấy phần, cô không muốn làm cho Dịch Tuấn khó xử.
Tiểu Niên đang muốn quay người rời đi thì Nala giận dữ nói:
“Dừng lại!”
Nala tiếp tục bày ra dáng vẻ điêu ngoa bốc đồng nói tiếp:
“Cô cút khỏi đây ngay!”
Thanh Thanh và tiểu Niên nghe thấy câu này đồng thời sửng sốt, không nghĩ rằng cô ta vừa mới thô lỗ như vậy, bây giờ lại đưa ra yêu cầu ngang ngược nữa!
Thanh Thanh vô cùng xấu hổ, cảm giác ánh mắt của những người xung quanh làm mặt cô như muốn bốc cháy, tình cảnh rất khó xử, người cô quen biết duy nhất là Dịch Tuấn lại không có ở đây, tiểu Niên còn lo lắng hơn cả Thanh Thanh, nhìn xung quanh để tìm bóng dáng của anh ta, bình thường không phải anh ta rất thích những lễ hội có nhiều mỹ nhân sao? Sao hôm nay ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu?
Cô ấy làm sao biết suy nghĩ của Dịch Tuấn, cũng bởi vì Nala ở đây, anh ta không muốn đụng phải vị tiểu thư bốc đồng và điêu ngoa này, cố ý trốn tránh, anh ta nghĩ Thanh Thanh mang theo mặt nạ và có tiểu Niên bên cạnh liền an tâm, làm sao biết được cuối cùng vẫn không thoát khỏi móng vuốt của Nala.
“Nala đại tiểu thư, Thanh Thanh là bạn của Dịch Tuấn.” Tiểu Niên nhỏ giọng nói một câu.
“Bốp!” Một cái tát vang dội giáng xuống mặt tiểu Niên để lại năm ngón tay rõ ràng trên khuôn mặt trắng mịn của cô ấy.
Thấy vậy, Thanh Thanh vội kéo tiểu Niên lại phía sau, Thanh Thanh hít sâu một hơi, cố gắng kìm chế ngọn lửa trong lòng hỏi người hầu kia:
“Sao cô có thể thất lễ như vậy?”
“Nếu cô còn chưa cút, chúng tôi có thể vô lễ hơn nữa.”
“Vị tiểu thư này, tôi được Dịch Tuấn mời đến đây, xin hỏi ngài lấy thân phận gì để đuổi tôi rời khỏi đây?” Thanh Thanh không kiêu ngạo không hống hách hỏi.