“Đứng đó làm gì, dán cho tôi.”
Cô giúp việc có chút ủy khuất ngồi xổm xuống nhặt từng mảnh vỡ.
Dịch Tuấn hừ một tiếng, dán cho đẹp vào, lỡ như cô ta lại nổi điên, lấy cái này cho cô ta phát tiết.
Lại qua mấy ngày, chủ nhân của lâu đài cũng không trở về, Thanh Thanh không có cơ hội cảm ơn anh ta, vết thương của cô đã tiến triển tích cực, băng gạc nặng nề đã được gỡ bỏ, chỉ đắp lấy một lớp gạc mỏng, cánh tay cũng có thể hoạt động bình thường, tiểu Niên muốn cô cẩn thận một chút, vì vết thương còn chưa cắt chỉ, nếu dùng lực quá mạnh sẽ ảnh hưởng đến vết thương.
Thanh Thanh tĩnh dưỡng trong lâu đài, vừa nhớ đến Đoan Mộc Nam, không biết bây giờ anh ở đâu, có tốt không?
Sáng sớm hôm sau, Thanh Thanh rời giường sớm, cô mặc một bộ đồ ngủ dài màu trắng cổ điển, từ trên giường ngồi dậy, mái tóc dày như rong biển đen phủ lên bờ vai thơm tho, cô kéo váy dài bước đến bên cửa sổ như một nàng tiên xinh đẹp mê người.
Cô mở cửa sổ, một cơn gió lạnh đập vào mặt cô, ngoài cửa sổ một mảng trắng xóa, thì ra tuyết rơi rồi, bông tuyết lẳng lặng bay xuống, thỉnh thoảng một vài bông tuyết bay qua cửa sổ rồi tan chảy ngay bên cạnh Thanh Thanh.
Có tiếng gõ cửa, Thanh Thanh biết đó là tiểu Niên nên để cô ấy vào mà không thay quần áo.
Tiểu Niên bước vào nhìn thấy Thanh Thanh đang đứng ở cửa sổ hóng gió, vội vàng đi tới đóng cửa sổ kính.
Tiểu Niên nói: “Hóng gió như vậy sẽ dễ bệnh.” Huống chi cô mất quá nhiều máu, thân thể vốn dĩ rất yếu.
Thanh Thanh cười nhẹ một tiếng, tiểu Niên giống như người nhà đang quan tâm, làm lòng cô cảm thấy ấm áp, thấy cô ấy đặt bữa sáng xuống, cầm hai chiếc hộp lớn màu trắng, thắt nơ ren đen trông rất cao cấp và lộng lẫy.
“Đây là gì?”
“Dịch Tuấn nói, hôm nay Thành tiên sinh trở về, để chào mừng ngài ấy trở về, sẽ có một bữa vũ hội hóa trang sang trọng vào tối nay, nếu cô có hứng thú, Dịch Tuấn nói, ngài có thể mặc cái này, nhưng mà phải đeo mặt nạ.”
“Thành tiên sinh trở về sao?” Thanh Thanh lẩm bẩm một mình, trong lòng cô hồi hộp không rõ nguyên nhân.
Anh ta là người thế nào? Đến lúc đó cô phải nói gì với anh ta để cảm ơn đây?
Buổi tối, tiểu Niên giúp Thanh Thanh mặc quần áo, nhìn Thanh Thanh xinh đẹp trong gương, cô ấy không khỏi tán thưởng:
“Thanh Thanh, cô thật đẹp, chẳng trách Thành...chẳng trách Dịch Tuấn đối xử với cô tốt như vậy.” Suýt chút nữa cô ấy đã nói sai, vội vàng điều chỉnh.
Ánh mắt Thanh Thanh lóe lên, tựa như không nhận ra điều gì khác.
Cô mỉm cười hỏi:
“tiểu Niên, cô và Dịch Tuấn quen nhau lâu rồi à?”
“Ừm, ba năm.” Ba năm trước cô ấy vừa tốt nghiệp trường y, làm việc ở một khu cấp cao đã quen biết Dịch Tuấn. Dịch Tuấn rất hài lòng với cô ấy, sau đó để cô ấy ở trong nhà, nói là hộ lý cá nhân của anh ta.
Tiểu Niên cứ tưởng Dịch Tuấn thích cô ấy, nhưng sau đó mới phát hiện tự mình đa tình, bởi vì Dịch Tuấn thường xuyên mang phụ nữ về nhà, nhiều đến mức cô không thể nhớ rõ ai là ai, anh ta và cô chỉ là chủ và tớ, không có gì khác.
Sau này khi đến nước A, anh ta dẫn cô ấy theo, nói đổi người rất phiền, hơn nữa anh ta cũng quen rồi, để bù đắp cho cuộc sống xa nhà của cô ấy, anh ta chưa bao giờ bạc đãi cô ấy.
“Vậy cô có quen Thành tiên sinh không?”
Tiểu Niên cứng đờ.
“Tôi rất ít khi thấy ngài ấy, cảm giác ngài ấy rất thần bí, thường xuyên mang mặt nạ, chúng tôi có quy định rõ ràng là không được bàn luận về ngài ấy..”
“Thật sao? Đeo mặt nạ?”
“Ừm.”
“Là bị thương sao?”
“Có lẽ vậy….” Tiểu Niên cảm thấy hôm nay cô ấy nói nhiều. “Nếu như không có chuyện gì tôi đi ra ngoài trước.” Tiểu Niên lại nói.
Thanh Thanh gật đầu, nghĩ thầm, những người như Dịch Tuấn, yêu cầu đối với những người bên cạnh rất quan trọng, chỉ cần lỡ lời có thể sẽ gây ra họa giết người.
Khi màn đêm buông xuống, đèn đuốc trong lâu đài rực rỡ, khách mời bốn phương đổ về không ngớt, bởi vì lễ hội hóa trang nên mỗi người đều mặc những trang phục lộng lẫy hơn.
Nala hiển nhiên là tâm điểm của bữa tiệc, cô ta ăn mặc như vợ của Louis XVI nước Pháp, nữ hoàng Áo và công chúa Mary của triều đại Habsburg, với mái tóc vàng được búi cao cùng với những trang phục hoàng gia bằng lụa tơ tằm, vóc dáng quyến rũ của cô ta càng động lòng người, bầu ngực căng mọng mịn màng mềm mại như ngọc bích như ẩn như hiện, đôi môi đỏ mọng quyến rũ khiến đàn ông không thể rời mắt.
Nala đeo mặt nạ lụa vàng nhẹ nhàng, tôn lên vẻ thần bí cho vẻ đẹp của cô ta.
Nala sắc sảo, kiêu kỳ giống như nhân vật mà cô ta hóa trang.
Cô ta vượt qua ánh nhìn của mọi người, bước qua tấm thảm đỏ dài, ngồi trên ghế chính lộng lẫy, lạnh lùng nhìn đám đông đang quay cuồng trên sàn nhảy.
Cô ta đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn xung quanh, rồi dừng lại ở một góc của tòa lâu đài cổ, một người phụ nữ bên cạnh tiểu Niên, cô mặc một bộ váy trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh tùy ý vén sang một bên, nhưng xinh đẹp không thể tả được, bờ vai trắng nõn mảnh mai lộ ra, cùng cần cổ dài như thiên nga, quyến rũ động lòng người mà vẫn rất thuần khiết, tao nhã.