“Dịch Tuấn? Cô có tin không, nếu tôi không vui, tôi có thể đuổi hắn lăn ra ngoài.” Nala cười khẽ một tiếng nói: “Một nửa giang sơn nước A này đều là của nhà tôi, huống chi chỉ là một tòa lâu đài cổ? Tôi để cho cô cút khỏi đây là cảm thấy khuôn mặt này nếu như biến mất sẽ có chút đáng tiếc, nhưng mà nếu cô không biết điều, không biết có phải là Nala đại tiểu thư ban ơn hay không, tôi cũng không ngại đưa cô xuống địa ngục.”
Thanh Thanh bị sốc, cô ta đến cùng là ai, thậm chí ngay cả Dịch Tuấn đều không để vào mắt, tiểu Niên đứng bên cạnh cô cũng không dám nói gì, Thanh Thanh liếc nhìn xung quanh, những vị khách ăn mặc lộng lẫy và cao cấp, đều thờ ơ lạnh nhạt đứng nhìn như thế nó không liên quan đến mình.
Thanh Thanh thầm nghĩ, nơi này Dịch Tuấn cũng không làm được gì, mà tình nghĩa duy nhất của cô là bởi vì cô là vợ của Đoan Mộc Nam, nhưng hiện tại, Đoan Mộc Nam đã mất tích nhiều năm, cô cũng không phải là Đoan Mộc phu nhân, e rằng anh ta cũng không dám đắc tội với đại tiểu thư ngang ngược như vậy vì cô.
Nghĩ đến đây, lòng cô cười khổ, bất lực, ủy khuất trong lòng lại dâng lên.
Thanh Thanh hít sâu một hơi nói: “Tôi đương nhiên muốn rời khỏi đây, nhưng tôi còn một chuyện chưa làm xong, còn cần giải quyết.”
“Chuyện gì?”
“Đây là chuyện của tôi, cũng không phiền đến tiểu thư phải quan tâm.” Dù muốn rời đi, ít nhất cũng phải cảm ơn Thành tiên sinh một câu, cho dù Dịch Tuấn thế lực không bằng cô ta, thì cũng phải qua đêm nay đã, huống hồ bây giờ bên ngoài còn tuyết rơi, sợ không ra được khỏi khu rừng hoang vu này, ngày mai cô nhất định không để Dịch Tuấn phải khó xử, rời đi làm được.
Thanh Thanh cảm thấy đây là bước lòi lớn nhất của cô và quay người liền muốn rời đi, chỉ là cô không hiểu Nala, cô ta là người từ nhỏ đã không xem tính mạng của người khác ra gì, vì từ nhỏ đã sinh ra và lớn lên trong một gia tộc quyền thế và bạo lực, cuộc sống của cô ta chỉ có hai thái cực, nếu cô ta muốn thì không từ thủ đoạn cướp về, còn nếu không thích thì không từ thủ đoạn loại bỏ nó.
Giết chết một người mà cô ta không thích giống như giết một con kiến, không cần nhiều lý do.
Ngôn Thanh Thanh hôm nay đã chọc giận cô, thành chủ là người mà cô có thể gặp sao? Không biết tại sao Nala lại sợ hãi khuôn mặt tuấn tú của thành chủ kia, cùng gương mặt Thanh Thanh hợp lại, làm cô ta nghĩ đến chữ: “Xứng đôi vừa lứa!”
Sẽ làm cô ta cảm thấy cô ta cách rất xa anh.
Roi da trong tay Nala bay ra khỏi tay như một thanh kiếm sắc bén, sáng lên một tia lạnh như băng, mang theo tức giận trong lồng ngực, “bốp!” một tiếng, rơi vào cánh tay của Thanh Thanh, trên cánh tay của Thanh Thanh đang băng một lớp băng gạc mỏng, dưới lớp băng gạc là một vết thương còn chưa lành đang được khâu lại, một roi kia làm vết thương ngay lập tức nứt ra, máu tuôn ra.
“A!” Thanh Thanh đau đớn kêu lên, cơn đau đột ngột làm mặt Thanh Thanh biến sắc, đứng không vững ngã nhào xuống đất, mồ hôi lập tức thấm vào quần áo, cô nằm dưới đất lăn qua lăn lại nghĩ như vậy sẽ giảm bớt cơn đâu, nhưng trước mặt bao người vẫn muốn lưu lại cho mình một chút tôn nghiêm, cắn chặt môi, che vết thương, hung hăng nhìn về phía Nala.
Tiểu Niên là người đầu tiên nhào tới đỡ Thanh Thanh, nhưng lại bị người hầu của Nala là Jamma ném sang một bên, không đứng dậy được.
Nala nhìn ánh mắt giận dữ và buồn bã của Thanh Thanh, nhưng không chịu cầu xin tha thứ, cô ta đột nhiên giẫm lên một chiếc ghế, vén một góc váy lên để lộ đôi giày cao gót nạm đá quý, rất quyến rũ và mê hoặc lấy ra một con dao găm từ bên trong.
Từ từ di chuyển đến khuôn mặt của Thanh Thanh, dùng âm thanh quyến rũ nói:
“Tôi không thích tròng mắt của cô một chút nào, có lẽ những con chó hoang bên ngoài sẽ thích.”
“Cô muốn làm gì?” Thanh Thanh chịu đựng cơn đau run rẩy hỏi, cô không ngờ lại có một người phụ nữ hung ác như vậy trong vũ hội, cũng không rõ mình đã đắc tội cô ta chỗ nào, cô thấy Nala rút dao găm ra, cho rằng cô ta muốn giết cô, đâu biết rằng cô ta muốn móc mắt của cô, nếu như hôm nay không thoát khỏi đại nạn, cô thà chết cũng không chịu để yên cho cô ta nhục nhã.
Tuyết bên ngoài lâu đài không ngừng bay múa, tuyết trắng trải dài vô tận, một khoảng trắng mênh mông giữa đất và trời. Những bông tuyết lần lượt từ trên trời rơi xuống, mênh mông trắng xóa, một đám người lao mình trong tuyết trên những con ngựa mập mạp khỏe mạnh, càng ngày càng gần về hướng lâu đài cổ…
Trong lâu đài, Thanh Thanh đang vật lộn giữa ranh giới sinh tử.
Nala híp mắt ngồi xuống bên cạnh Thanh Thanh, thấy nỗi sợ hãi và bất lực của cô, cảm giác chiến thắng trào dâng trong lòng cô ta. Một nụ cười lan trên mặt cô ta, không ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay của cô ta, cô ta dơ con dao găm trong tay lên trước mặt Thanh Thanh, phát ra ánh sáng lạnh băng.
“Đi chết đi...” Cô ta hét lên, chuẩn bị dùng con dao đâm vào mặt Thanh Thanh, tiểu Niên hét lên, muốn lại giúp cô nhưng bị Jimma hung hăng ngăn lại.