Ngôn Thanh Thanh và Tiểu Lan bước vào đại sảnh, trong lòng suy nghĩ, cảm thấy cứ rời đi như vậy có vẻ không thích hợp, liền nói với Thanh Thanh:
“Chờ đã, nếu chúng ta nói chuyện lâu quá, con có thể giúp mẹ tiếp đãi chú Mục không?”
Thanh Thanh ngoan ngoan gật đầu, nhưng trong lòng không tránh khỏi một tia bất đắc dĩ, dù sao cô cũng không quen, và chú ấy lại quá nghiêm túc như vậy.
Khi Thanh Thanh bước ra khỏi sảnh một lần nữa, đã không thấy chú ấy đâu nữa.
Vừa định quay lại đại sảnh, lại bị một bóng dáng cao lớn ngồi bên cạnh cây cột làm cho sửng sốt, ánh sáng mờ ảo không chiếu sáng được dưới bụi cây, cái bóng lượn quanh rơi xuống dáng người kia, nhìn có chút kỳ quái.
“Hù dọa cô sao?” Cố Nguyên Thượng mở miệng hỏi.
“À, không sao.” Thanh Thanh vỗ nhẹ ngực trả lời.
Cố Nguyên Thượng nhúc nhích một chút, đứng dưới ánh đèn, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, khóe môi nở nụ cười xấu xa:
“Tôi đáng sợ vậy sao?” Phát âm tiếng Trung của anh ta có chút cứng nhắc, nhưng giọng nói lại rất mềm mại dễ nghe.
“Là anh?” Thanh Thanh thấy khuôn mặt anh ta thì ngạc nhiên hét lên. Gia chủ của Cố gia đã cứu cô lần trước, cũng là anh trai của Cố Thái Anh.
“Chà, chân cô khá hơn rồi chứ?” Anh ta thấy biểu cảm ngạc nhiên của cô thì cười lên, cô nhóc này không giật mình thì chính là kinh ngạc.
“Tốt rồi, không sao.” Vừa nghĩ ngày đó anh ta xé váy cô, hai gò má chợt đỏ ửng.
Anh ta thấy được vẻ thẹn thùng của cô, trong mắt hiện lên một tia khác lạ không dễ dàng phát hiện, nghĩ tới ngày đó ở Cố gia, Đoan Mộc Nam vì cô mà đào lên ba thước đất, nóng lòng muốn tìm cô, vẻ mặt lo lắng, cũng chưa bao giờ thấy anh ta lo lắng như vậy vì Thái Anh, ngay lúc đó liền biết rằng, em gái anh ta có cố gắng bao nhiêu cũng không có được trái tim anh.
“Anh sao vậy?” thấy anh ta nhìn chằm chằm vào mình, trong mắt hiện lên một cảm xúc không hiểu.
Anh ta lười biếng nhắm mắt lại, uống một ngụm rượu trong tay. Vốn là có chút say, vào lúc này hắn thuận thế ngồi trên mặt đất.
“Anh, anh không sao chứ?” Thanh Thanh nhìn thấy bộ dạng lung lay của anh ta, liền sốt sắng đưa tay ra đỡ, nhưng thân hình vạm vỡ của anh ta làm sao một cô gái nhỏ như cô có thể xê dịch được, ngược lại còn bị ngã theo xuống mặt đất.
Khi Thanh Thanh đến gần để dìu anh, một hương thơm thoang thoảng quanh quẩn trong mũi anh, đó là hương thơm thuần khiết độc đáo của cô, khác với mùi của tất cả những người phụ nữ mà anh đã qua lại, nó là một mùi thơm tự nhiên và không có một loại nước hoa đắt tiền nào có thể so sánh được.
Nghĩ đến cô gái nhỏ này, khó trách Đoan Mộc Nam lại nhịn không được muốn công khai, muốn dùng hôn nhân để giữ chặt cô.
“Anh, tâm trạng anh không tốt sao?” Thanh Thanh kéo dãn khoảng cách với anh ta một chút rồi hỏi.
Cố Nguyên Thượng cong môi cười một tiếng, vô cùng mê người. Nhàn nhạt hỏi:
“Tâm trạng không tốt?”
Anh ta nhìn Thanh thanh sau đó chỉ vào trong sảnh:
“Người đàn ông bên trong chính là người mà em gái tôi thầm mến mười năm nay, hiện tại bị cô chiếm lấy, trực tiếp giết chết tình yêu của em gái tôi. Cô nói tâm trạng của cô ấy như thế nào?” Anh ta nhìn cô, giống như sợ cô không hiểu rõ, liền nói thêm một câu:
“Tâm trạng cô ấy không tốt, cô cảm thấy tôi có thể tốt sao?” Anh ta nói, chưa phát giác ra nội tâm của mình cũng bị đụng chạm một chút, đau nhức.
Ngôn Thanh Thanh không nghĩ tới anh ta lại nói thẳng như vậy, cô cướp mất người đàn ông của em gái anh ta, đột nhiên không biết nói gì, lòng cô phức tạp xoắn xuýt, một chút oan uổng, ủy khuất và ngượng ngùng xấu hổ…
“Haha, tôi nói đùa với cô thôi, nam nữ tự do yêu đương. Biết đâu em gái tôi sẽ gặp được người thực sự yêu cô ấy.” Cô ấy yêu mười năm cũng không chiếm được trái tim anh, lúc này cô gái này đến liền cắt đứt toàn bộ hy vọng, nghĩ như vậy cũng không có gì là không tốt.
Mang theo một nụ cười đẹp trai, anh ta nhìn cô đầy khích lệ.
Thanh Thanh nghĩ thầm, người này đúng là kỳ quái, giống như rất ghét cô lại muốn rút ngắn quan hệ với cô.
“Thanh Thanh.” Một giọng nói nhẹ nhàng từ tính vang lên. Đoan Mộc Nam tìm cô một vòng cũng không thấy đâu, liền chạy ra ngoài tìm. Lại nhìn thấy cô cùng với Cố thiếu ngồi một chỗ ở dưới đất, không khỏi kinh ngạc.
Thanh Thanh vừa nhìn thấy anh liền đứng lên, loạng choạng một cái suýt ngã xuống, Cố Nguyên Thượng ngay lập tức đỡ lấy, nhưng lại chậm một bước, Thanh Thanh đã bị Đoan Mộc Nam ôm vào trong ngực, ôn hòa hỏi:
“Không sao chứ?”
“À, em không sao.” Trong lòng cô dâng lên một tia ấm áp, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của anh cô cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Đột nhiên nghĩ đến Cố Nguyên Thượng đang đứng bên cạnh, hai má cô đỏ lên, đứng vững muốn thoát ra khỏi vòng tay anh. Nhưng anh lại không có một chút nào muốn buông ra, Thanh Thanh lại đỏ mặt mặc kệ anh.
“Cố thiếu còn đang muốn ở đây?” Đoan Mộc Nam nhàn nhạt cười một tiếng, lễ phép hỏi. Đối với Cố Nguyên Thượng, tình cảm cũng không sâu đậm như Dịch Tuấn, anh đối với anh ta không ghét cũng không thích, nhưng chưa bao giờ xem thường anh ta, bởi vì anh cảm thấy Cố Nguyên Thượng có chút biệt, nhìn anh ta kiểu bất cần đời, nhưng mỗi lần ở cạnh anh ta, luôn cảm giác trên người anh ta có một sức mạnh tỏa ra không gì phát giác được, luôn cảm thấy anh ta che dấu quá sâu, làm cho người khác không thể nhìn ra nội tâm anh ta đang suy nghĩ gì.
“À, không sao, cậu cứ vui vẻ đi!” Cố Nguyên Thượng lười biếng chậm rãi đứng lên, dựa vào trên cây cột. Tư thế kiêu phúng túng, lại có nụ cười tà mị khôi ngô tuấn tú.
“Chúc mừng.” Sau khi đứng vững thì anh ta nói thêm một câu.
Đoan Mộc Nam nhẹ nhàng gật đầu, biểu thị tiếp nhận, sau đó ôm Thanh Thanh trở lại đại sảnh.
Nhìn hai người rời đi, Cố Nguyên Thương cảm thấy trong lòng có chút đắng chát, dường như hình bóng hòa hợp của hai người in dấu trong lòng anh ta, hình ảnh như vậy phải chăng cũng đã từng hiện lên trong lòng anh ta.
Nhưng liệu một người như anh ta có thể có được hoặc là nếm thử cảm giác tình yêu chân thành, đơn giản không?
Giờ phút này, anh ta có chút hâm mộ Đoan Mộc Nam, nơi sâu nhất đáy lòng có một chút ghen tị, ăn dấm sao? Anh ta ăn dấm ai? Anh ta vỗ trám một cái, hôm qua có lẽ uống nhiều quá.