Bóng lưng đó đã đợi lâu như cả thế kỷ, khi nghe âm thanh của ông, toàn thân run lên, tựa hồ đã có xác nhận trong lòng nhưng không dám chắc chắn, bà lảo đảo xoay người lai, trong mắt như có một màn sương mờ ảo bao phủ, ướt át.
Nhìn thấy gương mặt vừa quen vừa lạ đó, trong lòng Mục Thiết Quân trào dâng.
“Tiểu...Tiểu Lan? Là em sao?” Trong lòng ông, tựa hồ ngay cả sinh tử cũng không dao động được cảm xúc, nhưng lúc này, khi ông nhìn thấy khuôn mặt gần như đã không gặp hai mươi năm nay, lại kích động như vậy.
Ngôn Tiểu Lan chậm rãi gật đầu trong nước mắt.
Ngực của Mục Thiết Quân bùng lên một cảm xúc mạnh mẽ không thể kiểm soát được. Ông bước tới trước mặt bà, nắm lấy cánh tay bà kích động hỏi:
“Tiểu Lan, thật sự là em sao? thật sao?”
“Đúng, là em.” Ngôn Tiểu Lan run rẩy trả lời, ánh mắt đang nhìn anh khẽ dời đến cánh tay.
Mục Thiết Quân đột nhiên ý thức được mình thật lỗ mãng, vội vàng thu tay lại. Ông kinh ngạc chính mình giờ phút này vậy mà lại không kiểm soát được, giống như thứ tình cảm hai mươi năm nay không thay đổi, bỗng chốc hòa tan như băng tuyết.
Khi nhận ra điều này, ông từ từ bình tĩnh trở lại.
Cả hai đều lặng lẽ điều chỉnh tâm trọng bất ngờ và xúc động của mình, không biết qua bao lâu, Mục Thiết Quân nhẹ giọng hỏi:
“Đã lâu không gặp, mấy năm nay em thế nào?” Mặc dù ông che giấu kích động trong lòng mình, nhưng lời nói lại mang theo sự dịu dàng cùng phiền muộn vô hạn.
“...Vẫn ổn, anh thì sao?” Ngôn Tiểu Lan có ngàn vạn lời muốn nói, trái tim bà quay cuồng liên hồi, nhưng khi đến miệng, chỉ nói câu này.
Bữa tối lộng lẫy, ánh đèn mờ ảo và mơ màng, mọi người ăn uống linh đình, và có ai biết rằng một đôi tình nhân hơn hai mươi năm chưa gặp, lại gặp nhau dưới bầu trời đêm tĩnh lặng này.
Trong sảnh tiệc, Lâm Kiều Kiều ăn mặc chỉnh tề nhìn xung quanh, nhưng không thấy Ngôn Tiểu Lan đâu, bà muốn tìm bà ấy để thảo luận một chút về bữa tiệc đính hôn tháng sau.
“Thanh Thanh, mẹ con đâu?” Lâm Kiều Kiều cười hỏi cô, vừa rồi còn mới nhìn thấy mẹ con hai người ở cùng một chỗ.
“Quái lạ, vừa rồi còn ở đây mà.” Thanh Thanh nhìn quanh một lần rồi tự lẩm bẩm.
“Bác gái, để cháu đi tìm, bác chờ một chút.”
Lâm Kiều Kiều vui vẻ cười:
“Bác gái gọi thuận miệng quá, lần sau phải đổi một chút.”
“...À.” Ngôn Thanh Thanh hai má đỏ lên, thẹn thùng đáp, rồi nhanh chóng chạy đi tìm người.
Tìm trong sảnh tiệc một vòng mà không thấy người, cảm thấy kỳ quái, mới lơ đãng một chút mà đã biến đi một chút tăm hơi nào.
Chợt nhìn thấy ngoài khung cửa sổ kiểu pháp một bóng dáng quen thuộc, liền vội bước ra ngoài.
“Mẹ...mẹ sao lại ở đây, con đi tìm mẹ nãy giờ...” Ngôn Thanh Thanh nhìn thấy Ngôn Tiểu Lan đứng ở đó, liền kéo cánh tay bà làm nũng nói, không ngờ lại nhìn thấy người đứng trước mặt Ngôn Tiểu Lan là Mục Thiết Quân, ngay lập tức tiếng làm nũng kẹt lại ở cổ, lúng túng mỉm cười mới ông.
“Cô bé là con gái em sao?” Ông kinh ngạc hỏi, trong lòng lóe lên một tia cô đơn, nghĩ đến cô đơn này ông không khỏi cười nhạo chính mình, chuyện của bà và ông đã sớm qua rồi, ông chưa từng bước thêm bước nữa chẳng lẽ cũng muốn người ta như vậy? Dù sao cũng là do ông bỏ bà đi trước…
“Vâng.” Ngôn Tiểu Lan nhẹ giọng ngầm đồng ý, trong lòng lại rối bời như một thiếu nữ, đang nghĩ giải thích thế nào, nhưng lại cười nhạo chính mình, chẳng lẽ lại sợ ông hiểu lầm mình sao!
“Mẹ, mẹ và chú Mục quen biết nhau sao?” Thanh Thanh nghe hai người họ nói chuyện thì hỏi.
“Hả?...” Ngôn Tiểu Lan nỗi lòng phức tạp, không biết giải thích như thế nào.
Chỉ nghe Mục Thiết Quân bình tĩnh nói:
“Chú và mẹ cháu là bạn cũ.”
“Ừ, đúng vậy, đúng vậy.” Nghe ông nói như vậy, Ngôn Tiểu Lan trong lòng lập tức bình tĩnh lại, ai không có bạn cũ đâu. Chậm rãi hỏi Thanh Thanh:
“Con tìm mẹ có chuyện gì không?”
Thanh Thanh nhìn qua Mục Thiết Quân, có lẽ bởi vì chú ấy là bạn của mẹ mình, ngay lập tức cô cảm thấy thân thiết, nhìn chằm chằm vào ông, đột nhiên nghe Tiểu Lan hỏi cô, cô mới nhớ ra tại sao lại tìm bà.
“À, mẹ của Đoan Mộc Nam tìm mẹ.” Thanh Thanh vội vàng trả lời.
“Thôi, vậy em đi trước.” Bà nhìn Mục Thiết Quân nói, trong giọng nói toát ra sự áy náy.
“Được, em có việc thì đi trước đi.” Trong mắt ông hiện lên một tia trìu mến khó phát hiện.
Ngôn Thanh Thanh vẫy tay chào tạm biệt với ông, sau đó nắm lấy cánh tay Ngôn Tiểu Lan, dựa sát vào người bà đi vào đại sảnh.
Mục Thiết Quân nhìn mẹ con hai người vào nhà, trong đầu hiện lên cảnh tượng của hai mươi năm trước, khi đó, Ngôn Tiểu Lan cũng giống như Thanh Thanh bây giờ, nép vào bên cạnh mẹ cô, thế mà bây giờ cô đã là một người mẹ.
Xuyên qua tấm kính lớn, có thể nhìn thấy mấy người mặc trang phục Trung Quốc nói cười rôm rả, không khí vui vẻ hòa đồng. Trong lòng ông chua xót lạ thường, tại sao lại là con gái của cô, số phận cứ trên ngươi thế này sao, hai mươi năm trước ông đã hại bà, vậy mà bây giờ lại muốn hại con gái bà sao?
Ông chắp tay sau lừng rời đi, bóng lưng vạm vỡ cao lớn, nhưng lại ảm đạm, đìu hiu. Cảnh vệ thấy ông rời đi, cũng nghiêm người đi theo.
Nhìn thấy ông rời đi, trong bóng tối, một dáng người cao gầy, xinh đẹp chậm rãi bước ra, đôi môi tinh xảo mím lại thành một đường.
Ông cứ như vậy rời đi, không nói một lời nào.
Đến cùng là cuộc điện thoại của cô ta là vô ích, nhìn bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng đã ẩn chứa nhiều sóng gió.
“Thái Anh.” Cố Nguyên Thương miễn cưỡng gọi bóng hình xinh đẹp đó.
Cầm ly rượu trong tay đi tới trước mặt cô ta, Cố Thái Anh không nói chuyện, giống như đang chìm đắm trong suy tư, Cố Nguyên Thượng nhìn vẻ mặt cô, an ủi:
“Đừng tức giận, anh ta vốn cũng không phải thuộc về em, em cần gì phải quan tâm đến vậy….Không có anh ta, còn có anh trai em, yên tâm, anh khẳng định sẽ không giống như đàn ông khác sẽ không thay lòng đổi dạ, anh thề đời này người anh yêu nhất là em gái anh - Cố Thái Anh.” Vừa nói anh ta vừa loạng choạng tiến tới đặt tay lên bờ vai trắng nõn thơm tho của cô ta.
Cố Thái Anh bực bội nói:
“Anh, anh uống say rồi.” Sau đó cô ta quay người bước vào đại sảnh. Anh ta càng an ủi càng kích thích nội tâm cô, càng không can tâm.
Mười năm tình cảm lại bị một cô nhóc cướp đi như vậy sao?