Sỹ Quan Thế Giới Ngầm: Bị Ép Lấy Vợ Trẻ

Chương 55: Gặp Lại



Sau bữa tiệc, Đoan Mộc gia và Ngôn gia đều chìm đắm trong sự bận rộn và vui vẻ.

Một tuần nữa chính là bữa tiệc đính hôn của Đoan Mộc Nam và Thanh Thanh, các loại báo chí và phương tiện truyền thông đều nghe tin mà đến, canh giữ ở cửa Đoan Mộc gia để có thể có được tin tức mới nhất.

Lâm Kiều Kiều đã làm việc với giới truyền thông hơn hai mươi năm nay, từ lúc bắt đầu làm ăn thua lỗ đến sau này ngày một đi lên, khéo léo sử dụng sức mạnh truyền thông để nâng cao sức mạnh của công ty. Mà lần này cũng không ngoại lệ, bằng tất cả sức lực của mình dùng truyền thông cho buổi lễ đính hôn chuyển sang dự án vừa mới khai phá của công ty, những người làm truyền thông cũng không phải là kẻ ngốc đương nhiên đều biết, nhưng đóng đô ở Đoan Mộc gia nhiều ngày cũng không lấy được tin tức gì, liền không thể bỏ lỡ tin tức lôi cuốn của giới thương nghiệp.

Mặc dù Lâm Kiều Kiều hài lòng với chiến thuật này, nhưng mà bà ấy bảo vệ Đoan Mộc Nam và Thanh Thanh rất tốt, không để bóng dáng của hai người lộ ra trên bất cứ thông tin truyền thông nào. Vì thế bà đã bố trí nhiều bảo vệ ẩn nấp xung quanh Thanh Thanh, để đề phòng bị chụp lén.

Có một phóng viên chờ tất cả phóng viên khác rời đi, vẫn quanh quẩn ở lại nơi đó, gan to trèo lên chiếc thang dựng sẵn, vượt qua hàng rào cao ngất chụp ảnh mọi người đang dọn dẹp vườn hoa. Nhiều loại hoa quý gia được chuyển vào vườn, còn thiết kế lại vườn quy mô lớn hơn.

Anh chàng phóng viên vui vẻ trèo xuống thang, tán thưởng hôm nay cũng có một chút thu hoạch, nhưng không ngờ một nhân viên bảo vệ đã túc trực bên thang chờ anh ta. Bảo vệ lịch sự yêu cầu anh ta đưa máy ảnh, phóng viên bị bảo vệ vậy chặt, không còn cách nào khác phải bất đắc dĩ giao máy ảnh trong tay ra.

Bảo vệ mở máy lên thì cau mày, nhìn thấy những bức ảnh là quang cảnh trong nhà, đành bấm nút xóa. Phóng viên cảm thấy thật đau lòng. Lúc này một âm thanh dễ nghe vang lên:

“Chờ đã.”

Phóng viên nhìn về hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy một thân hình không cao, nhưng tỉ lệ tương xứng, tướng mạo xinh đẹp đang đi về phía anh ta, phía sau còn có mấy nhân viên làm vườn. Bảo vệ bước sang một bên, cung kính chào:

“Phu nhân.”

Phóng viên giật mình, thấp thỏm trong lòng, Bà ấy chẳng lẽ chính là con dâu cả của Đoan Mộc gia, người phụ trách công ty Đoan Mộc - Lâm Kiều Kiều.

Bà cần máy ảnh, nhìn một chút, đôi mặt phượng sâu thẳm không nhìn ra được là đang vui mừng hay tức giận.

Đột nhiên bà đưa máy ảnh cho anh ta, nhàn nhạt nói:

“Góc quay không tốt lắm, cậu vào chụp đi.”



Sau đó quay người về biệt thự. Phóng viên choáng váng, có phải vừa rồi anh ta nghe nhầm không?

Lâm Kiều Kiều khóe môi câu lên, có một số việc càng giấu càng bị lộ, ngược lại nếu không giấu được, chi bằng để cho phóng viên một chút không gian, cũng thể hiện Đoan Mộc gia bọn họ rộng lượng.

Mặc dù có rất ít phóng viên có thể đặt chân đến đây, và phải kiểm duyệt sau khi chụp như anh ta vẫn không thể kìm chế được sự phấn khích của mình, cơ hội như vậy có mấy người có được chứ.

Anh ta nhìn ngôi biệt thự nguy nga này, giống như trong cung điện, cảm xúc không thể kiềm chế.

Biệt thự này là một khu phức hợp được Đoan Mộc Cầu mua và xây dựng sau khi giàu lên, nó rất rộng và hoành tráng.

Thanh Thanh sẽ xuất phát từ đây đến khách sạn Đế Hoàng để cử hành lễ đính hôn, kết hôn chính thức sẽ được tổ chức ở Hồ Thiên Nga, nhưng hai nhà đã thương lượng đợi sau khi Ngôn Thanh Thanh tốt nghiệp mới cử hành hôn lễ.

Ban đêm, tại Ngôn gia.

Phòng khách thắp đèn sáng choang, một chiếc bàn thấp được lấp đầy bởi những tờ giấy đỏ, ba người ngồi quanh bàn, vợ chồng Ngôn Đại Minh và Ngôn Tiểu Lan.

Ngôn Đại Minh mập mạp, trên mặt còn đeo một cặp mắt kiếng, đang chuẩn bị cho lễ đính hôn, ông đang thì thầm với tờ giấy đỏ:

“Chú ba viết rồi, gì hai, còn...” Đây đều là người nhà Ngôn gia, ông quay đầu, cầm kính lão hỏi:

“Tiểu Lan, em nhìn xem có bỏ sót ai không?”

Ngôn Tiểu Lan nghiêng đầu, híp mắt nhìn một chút:

“Chắc là đủ rồi.”

“Ừ.” Ngôn Đại Minh hài lòng gật đầu, đối với tiệc cưới này ông ta rất cẩn thận. Thanh Thanh là đứa trẻ không được hưởng tình thương của bố từ nhỏ, ông ta là cậu đương nhiên cũng phải bù đắp cho cô bé phần tình yêu này. Ông suy nghĩ một chút, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng chuông điện thoại lại vang lên.

Đó là điện thoại của Ngôn Tiểu Lan, bà nhận điện thoại và hỏi:



“Xin chào?”

Bên kia điện thoại truyền đến một âm thanh vừa xa lạ vừa quen thuộc, khiến cô đột nhiên cứng đờ.

“Anh...” Cổ họng khô khốc, không phát ra tiếng.

“Anh đang ở trước nhà em, có tiện gặp mặt chút không?”

Bên cạnh khu nhà của Ngôn gia có một công viên yên tĩnh, bên cạnh cây cối tươi tốt, đèn đường trên cao chiếu vào trên tán cây, bóng tối phản chiếu xuống mặt đất, có chút hỗn độn giống như tâm trạng của người ta, cắt không đứt nhưng vô cùng hỗn loạn.

Ngôn Tiểu Lan lảo đảo đi tới, đi đến chỗ người đàn ông nói, dừng lại, nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy một bóng lưng uy vũ mạnh mẽ, người đó đứng lẳng lặng một bên chỗ đình nghỉ mát trong công viên, một chùm ánh sáng ảm đạm chiếu từ trên đầu xuống. Vốn là một bóng lưng kiên nghị vô cùng, nhưng lúc này dường như mang theo một tia cô đơn, làm bà thấy đau lòng.

Như cảm nhận được một ánh nhìn chăm chú phía sau, ông chậm rãi quay người, khi nhìn thấy bóng dáng thanh tú đó, gương mặt nghiêm nghị thâm trầm của ông dần trở nên dịu dàng mềm mại.

“Em đến rồi?” Mục Thiết Quân nhỏ giọng hỏi.

“Vâng.” Ngôn Tiểu Lan chậm rãi đi đến bên canh ông.

“Anh, làm sao anh biết em ở chỗ này?” Qua nhiều năm không liên lạc với nhau, tại sao đột nhiên tìm đến bà? Là vì vô tình gặp nhau ngày hôm đó sao?

“Anh đã hỏi thăm một chút.” Ông nói nhẹ nhàng, đường đường là mộ trung tướng, trên tay có vô số chuyên gia tình báo, chỉ cần muốn biết, không việc gì là không tìm ra được. Nhưng mà ông chỉ trả lời đáp án bình thường.

“Anh tìm em có chuyện gì không?” Bà ngẩng đầu lên hỏi, chạm tới đôi mắt tĩnh lặng của ông, trái tim bà có một chút hoảng hốt, trong đầu không ngừng hiện lên thời gian bên cạnh ông. Khi đó bà hơn Thanh Thanh vài tuổi, nhưng lại yêu một người lớn hơn mình mười tuổi, mà khi đó ông đã từng có một lần hôn nhân thất bại.

Bà không quan tâm đến bất cứ điều gì, yêu ông như điên, tìm đến đơn vị của ông, trao tất cả cho ông...Nhưng kết quả là vẫn không thể sánh được tín ngưỡng trong lòng ông, ông quyết tuyệt sai người đưa bà về nhà, bà đã từng đi tìm ông, nhưng ông lại chấp hành nhiệm vụ hành tung bí mật không ai biết, huống chi là bà?

“Anh chỉ muốn gặp lại em một lần.” ông cô đơn đáp, nhìn thấy nhàn nhạt ý hận trong mắt bà, trong lòng ông ngàn vạn đau buồn, chẳng lẽ bà hận ông năm đó cưỡng ép đưa bà đi sao?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv