Vị quân nhân trực tiếp đi vào sảnh tiệc, khí thế cường hãn toát ra khiến cho bảo vệ không ai dám cản, vượt qua lớp bảo vệ đi thẳng vào sảnh tiệc bên trong.
Bầu không khi vui vẻ hài hòa của sảnh tiệc có chút thay đổi vì sự xuất hiện của vị quân nhân cao tuổi này. Vị quân nhân một thân quân trang uy nghiêm, anh dũng và khí phách, những sợi tóc hoa râm lộ ra dưới chiếc mũ quân đội màu xanh lá cây, một đôi mắt sáng ngời lộ ra một cỗ khí không giận mà uy.
Ông quét mắt qua đám người, ánh sáng sắc bén trong bắt xuyên qua vẻ ngoài ôn hòa, chạm đến đáy lòng của mọi người, ánh mắt nhìn chỗ nào, người đứng chỗ đó không khỏi run lên một cái.
Thủ trưởng? Một chút kinh ngạc lóe lên trong ánh mắt ôn nhu của Đoan Mộc Nam, nhưng ngay lập tức được anh che lại trong đôi mắt thâm thúy đó, quay người nhanh chóng, chào một kiểu chào quân đội đúng tiêu chuẩn. Ôi, một thân anh tuấn, lịch sự, cảnh tượng như vậy ở trong mắt Thanh Thanh cảm thấy rất khác biệt, trước giờ phút này, anh giống như là một quý ông lịch thiệp, nhưng ngay bây giờ lại có mấy phần khí phách hiên ngang toát ra trên người anh.
“ n.” Vẻ mặt của Mục Thiết Quân không cảm xúc, không nhìn ra được đang vui hay buồn, nhưng bữa tiệc như vậy, cảm giác này làm cho người ta cũng phải nghiêm túc hơn, mọi người xung quanh cảm thấy co rúm lại. Ngôn Thanh Thanh cảm thấy trong lòng lo lắng, vị này là thủ trưởng của Đoan Mộc Nam? Trong mắt cô, Đoan Mộc Nam giống như là một con sư tử trong rừng rậm, toát ra phong thái đế vương, không nghĩ ra còn có người có thể hàng phục anh, làm cấp trên của anh.
Mục Thiết Quân trầm mặc nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Ngôn Thanh Thanh, ông bước đến gần cô, bước chân trầm ổn vững vàng, trong đôi mắt sâu thẳm của ông cũng không nhìn ra được ông có mục đích gì.
Thanh Thanh vô tình chạm vào ánh mắt của ông, giống như có tia lửa lóe lên, cô vội vàng rũ mi mắt xuống, ánh mắt sắc bén của ông làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Khi Mục Thiết Quân nhìn vào đôi mắt đen nhánh đó, trái tim chợt run lên, dường như đã nhìn thấy đâu đó. Đôi mắt sắc bén của ông xẹt qua một tia gợn sóng nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh để cho người khác không dễ dàng nhận ra.
“Cháu là Thanh Thanh?” Câu hỏi nghiêm nghị làm cho Thanh Thanh hơi sợ hãi, cô chậm rãi gật đầu.
“Bao nhiêu tuổi?” Giọng điệu hỏi thăm của trưởng bối giống như mang theo một tia hiền lành, nhưng trên nét mặt uy nghiêm khiến cho người ta không dám chắc. Mà loại vấn đề này vào đến tai Thanh Thanh giống như cô đã làm sai chuyện gì và bị phát hiện, cô lén nhìn sang Đoan Mộc Nam, thấy anh rất bình tĩnh, xem ra vấn đề tuổi tác không có gì là không ổn.
Thanh Thanh lấy lại bình tĩnh, rụt rè trả lời: “Mười chín tuổi ạ.”
Mặc dù cô vừa mới bước qua lễ trưởng thành mười tám tuổi.
‘Mười chín tuổi?“ ông đang lẩm bẩm con số này, tim đập loạn mấy nhịp, nhưng mặt lại không biểu hiện gì khác.
“Thủ trưởng, Thanh Thanh vẫn còn trẻ, vì vậy tôi muốn đợi cô ấy học xong mới tiến hành hôn lễ, đến lúc đó sẽ chính thức gửi thiệp mời cho ngài.” Đoan Mộc Nam giải thích về vấn đề tuổi tác của Thanh Thanh đồng thời cũng biểu thị sự tôn trọng đối với lãnh đạo. Mục Thiết Quân là một người rất quan trọng đối với Đoan Mộc Nam, thời gian anh ở bên ông còn nhiều hơn thời gian ở bên bố mình và cũng đã từng sát cánh bên nhau những lúc sinh tử, cùng chung lý tưởng và tín ngưỡng.
Mà Đoan Mộc Nam cũng là người được Mục Thiết Quân lựa chọn trong hàng nghìn người trong đơn vị, bồi dưỡng tận tình và là người được tính nhiệm nhất, anh là niềm tự hào của ông, và cũng là hy vọng của ông...
Nghe anh giải thích, Mục Thiết Quân chỉ nặng nề ừ một tiếng, không biểu lộ gì, lấy một ly rượu trên mâm đang được người phục vụ bê qua, ra hiệu với Đoan Mộc Nam và Thanh Thanh rồi bước vào trong đám đông. Hôm nay có nhiều khách quý bên trong ông cũng quen biết, theo phép lịch sự ông cũng nên chào hỏi một tiếng.
Mọi người nhìn thấy vị quân nhân nghiêm nghị này rời đi, sôi nổi chạy tới xung quanh hai người bọn họ.
Màn đêm ngoài trời yên tĩnh và ảm đạm, những ngôi sao thưa thớt, chỏ có vầng trăng sáng treo ở một góc trời đêm, phảng phất cảm giác cô đơn, tạo thành một sự tương phản mạnh mẽ với khung cảnh sinh động bên trong.
Mục Thiết Quân vuốt ve chiếc ly đế cao trong tay, một mình đứng ở hành lang bên ngoài, dựa vào lan can có cây cối rậm rạp bao quanh, nhìn màn đêm đen khịt, khẽ thở dài, trong lòng như có cảm giác buồn bực. Cảm giác này không tiêu tan mà càng ngày càng nặng nề hơn, một cơn đau nhói lên ở bụng ông.
Nếu một người bình thường gặp phải nỗi đau này thì đã sớm lăn lộn trên mặt đất, mà ông chỉ hơi cau mày, nhiều năm trong quân ngũ đã rèn cho ông một ý chí thép, ông chịu đựng cơn đau và lấy từ trong túi ra một cái bình nhỏ, tùy tiện dùng một hớp rượu uống với nó.
Lại không nghĩ thời điểm chiếc lọ được lấy ra, nó tuột khỏi tay ông, rơi xuống đất và lăn ra ngoài và dừng lạnh bên cạnh một đôi giày bệt. Chủ nhân của đôi giày cúi xuống nhặt cái lọ lên đưa đến tay ông, ông chỉ nói một câu cảm ơn, cũng không nhìn người kia, mở cái lọ ra đổ vào miệng.
Người kia cũng không nói chuyện, đem cái bình tới trong tay ông liền xoay người rời đi, nhưng vừa quay người bước một bước, cơ thể dường như đông cứng lại, ly nước trong tay “phanh” một tiếng, vỡ nát trên mặt đất.
Theo tiếng vỡ phát ra, Mục Thiết Quân nhìn lên hình bóng đang đứng bất động quay lưng lại với ông.
Đây là một người phụ nữ trung niên, tầm bốn mươi tuổi, dáng người không cao, ăn mặc bảo thủ, tóc đen buộc đơn giản ở sau đầu.
Không biết là do tác dụng thuốc hay là có quan hệ gì với người này, lồng ngực của ông có chút ngạt thở, bối cảnh này dường như đã ở trong đầu ông hai mươi năm, nhìn lấy thân hình đang đứng bất động từ từ hiện lên trước mắt:
“Em….em...” Mục Thiết Quân sững sờ nói.