Đoan Mộc Nam nhận lấy thứ mà Dịch Tuấn đưa cho, đó là một túi thơm màu xanh nước biển với hai con thiên nga trắng trên đó, chiếc cổ dài của chúng được uốn cong thành hình trái tim. Mặc dù tay nghề hơi thô nhưng màu sắc trang nhã, hoa văn đẹp và suy nghĩ độc đáo. Phía trên còn thêu tên của hai người.
Đoan Mộc Nam cầm túi thơm trên tay, rơi vào trầm tư, cảm giác bên trong có thứ gì đó, anh mở ra, thấy trong đó có một tờ giấy. Dịch Tuấn thấy anh thả cả hai tay ra khỏi vô lăng thì vươn tay cầm lấy, trên trán đổ mồ hôi lạnh, cái đồ vật này coi như là xuất hiện đúng thời điểm!
Đoan Mộc Nam mở tờ giấy ra, bên trong là những hàng chữ dày đặc, nội dung toàn là những câu hỏi, giống như là một bảng câu hỏi, hỏi về chiều cao của anh, cân nặng, sinh nhật, nhóm máu, thích ăn gì, thích xem gì, thích làm gì…
Đoan Mộc Nam chua xót không nói nên lời. Mặc dù tờ giấy này là những việc làm rất trẻ con, nhưng nếu không phải mọi lúc mọi nơi đều nghĩ đến, cần gì phải muốn tìm hiểu anh nhiều như vậy?
Mà anh lại bá đạo phá hủy mọi suy nghĩ của cô về anh.
Thanh Thanh quan tâm anh như vậy, anh cũng nên cắt đứt mọi sự mập mờ đi. Đoan Mộc Nam lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
Giọng nói khéo léo của Cố Thái Anh phát ra: “Nam.”
“Em đã gặp Thanh Thanh?” Đoan Mộc Nam hỏi.
“Là vị hôn thê của anh nói?” Cô không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ hỏi một câu như vậy.
“Thái Anh, Thanh Thanh đã là vợ của anh, chúc mừng anh đi.” Khi anh nói đến điều này, trái tim anh bất giác run lên, hóa ra anh đã mong chờ hôn nhân này nhiều hơn so với anh tưởng tượng.
Sau vài giây trầm mặc, Thái Anh chậm rãi hỏi:
“Nam, đó thật sự do anh lựa chọn sao?”
“Thái Anh, lấy được Thanh Thanh là chuyện hạnh phúc nhất trong đời anh, em chúc mừng anh đi!” Giọng điệu của anh vẫn nhẹ nhàng, nhưng lời nói của anh lại rất quyết đoán có một không hai, đối với chuyện tình cảm của hai người, anh không cần chứng minh với bất kỳ ai khác.
Anh không quan tâm cô ấy có thành tâm chúc phúc mình hay không, nhưng nếu ai đó dám làm loạn nhúng tay vào chuyện tình cảm giữa anh và cô, cố ý chia rẽ, anh tuyệt đối không tha thứ. Bây giờ anh chỉ cho Thái Anh một hồi chuông cảnh báo mà thôi.
“Nam, em mong anh hạnh phúc.” Câu trả lời đơn giản, giọng điệu tựa hồ rất bình thản, nhưng lòng cô ấy lại cuộn trào giống như cơn mưa rào trong đêm đen, chỉ có bản thân cô ấy hiểu rõ.
Mối quan hệ mười năm của anh và cô ta cũng không bằng tình cảm mười ngày giữa anh và cô gái đó sao?
Đoan Mộc Nam cúp điện thoại, liếc nhìn Dịch Tuấn, dường như đang muốn nói, đừng có nói chuyện Thái Anh với anh nữa.
Dịch Tuấn chỉ cảm thấy ánh mắt kia như hai thanh đao bay về phía mình, không khỏi toát mồ hôi hột.
Biệt thự Đàn Cung.
Ánh nắng ấm áp chiếu qua ô cửa sổ màu trắng, chiếu vào tấm chăn lụa tơ tằm trắng như tuyết. Một khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ say, lông mày cau lại, đôi mi dài rậm đang chậm rãi động đậy.
Ánh mặt trời chói mắt lập tức chiếu vào mắt cô, Thanh Thanh khẽ nhúc nhích người, cảm giác đau nhức dần dần bừng tỉnh, lan khắp cơ thể. Cô nhìn thấy rèm cửa sổ trắng tinh, chiếc giường rộng lớn lộng lẫy, hình ảnh ngày hôm qua từ từ hiện lên trong đầu cô. Lòng cô cảm thấy nhục nhã, tức giận, trong nháy mắt ngồi thẳng dậy trên giường, nhìn xung quanh gian phòng, ngoại trừ đồ dùng được sắp xếp ngăn nắp trong nhà, không còn ai khác.
Đột nhiên, chị Lý nhẹ nhàng đi đến, cúi người nói:
“Thiếu phu nhân, ngài tỉnh rồi.”
“Chị Lý?” thanh Thanh kinh ngạc hỏi, sao chị Lý lại xuất hiện ở đây?
“Vâng, thiếu gia kêu tôi đến chăm sóc ngài, lát nữa ngài ấy sẽ trở lại.” Chị Lý nở một nụ cười nhẹ nhàng trên môi. Thanh Thanh trong lòng ảm đạm, Đoan Mộc Nam không ở đây nhưng lại kêu người đến theo dõi cô, chẳng lẽ muốn giam lỏng cô ở đây sao?
Có chị Lý ở đây, cô không thể trốn thoát dễ dàng. Ngay cả khi cô trốn thoát, cô có thể trốn thoát khỏi bàn tay Đoan Mộc Nam sao? Nghe Tiểu Trung nói, chị họ trốn thoát là do ông nội cho phép, cô gả thay chỉ là kế sách của bọn họ.
Hơn nữa, cô đã được cảm thụ qua quyền lực của Đoan Mộc gia, nói lĩnh chứng liền có thể lĩnh ngay lập tức, có chuyện gì là bọn họ không làm được đâu?
Cô cảm thấy mình giống như là một con búp bê đáng khinh, mặc cho người ta định đoạt, bất lực phản kháng.
Chị Lý hầu hạ cô mặc áo, cô mới hoàn hồn, lúng túng cầm quần áo được chuẩn bị trốn vào phòng thay quần áo. Chị Lý cũng không nói gì, chờ cô đi ra, một bữa sáng tinh tế đã được đặt trên bàn trong phòng ngủ, ga trải giường cũng đã được chị Lý thay dọn.
Đối mặt với thức ăn ngon, Thanh Thanh một chút khẩu vị cũng không có.
Ngồi trước bàn trang điểm, nhìn bản thân rất tiều tụy, cầm lược chuẩn bị chải đầu.
Chị Lý sau khi đi thay ga giường trở lại, nhìn Thanh Thanh, trên môi nở một nụ cười quái dị, nhưng không để cho người khác phát hiện. Trong mắt dường như có một tia sáng, Thanh Thanh phát hiện ra điều này, nghĩ rằng chị ấy nhìn thấy vệt máu trên ga giường, cô không tự chủ được xấu hổ cúi đầu xuống.
Chị Lý chậm rãi đi tới bên cạnh cô, nhìn thấy mái tóc dài đen nhánh của cô ấy xõa ra ngang vai.
Chị ấy đến gần và nói:
“Thiếu phu nhân, để tôi...” trước khi Thanh Thanh từ chối, chị ấy đã nhận lấy chiếc lược trong tay Thanh Thanh.
Mái tóc đen mượt như lụa, chị Lý có vẻ dịu dàng như một người mẹ, khiến Thanh Thanh cảm thấy chị ấy khác hẳn lần gặp đầu tiên. Động tác của chị ấy nhẹ nhàng, khéo léo. Nhìn thấy dáng vẻ bình thường của Thanh Thanh, chị Lý cũng buông xuống vẻ mặt lạnh lẽo của mình, lộ ra một bên cổ trắng ngần mê người.
Chị Lý hài lòng nhìn Thanh Thanh trong gương, trên mặt che giấu vẻ không vui, thiếu gia nên lấy một người vợ thanh thuần như thế này là tốt nhất.
Thanh Thanh nhìn thấy vẻ mặt của chị Lý trong gương, không đoán được chị ấy đang nghĩ gì. Cô chỉ cảm thấy chị ấy đối xử với cô khác với lần trước, có lẽ liên quan đến vệt máu trên ga đó.
Cảm giác ngượng ngùng không khỏi chạy loạn khắp cơ thể, gương mặt đỏ lên, môi mím chặt.
“Dịch Tuấn?” Chị Lý quay lại, nhìn thấy Dịch Tuấn không biết từ khi nào đã chui được vào trong phòng này.