Thanh Thanh bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt sạch sẽ như phụ nữ của Dịch Tuấn, ngoài miệng còn nở một nụ cười xấu xa.
Nhìn chằm chằm vào cô không rời.
Dịch Tuấn dựa vào cửa, nhìn thấy Thanh Thanh vừa mới chải tóc, đột nhiên quay người lại, khuôn mặt thanh khiết, đôi mắt ngấn nước, giống như sương mù tỏa sáng trong đêm đen, sáng chói như hoa mùa hè, trên mặt hiện ra chút hồng hào, đang mím môi, nhưng nhìn thấy anh ta có chút kinh ngạc nên hơi hé một chút, lộ ra đôi môi phấn nộn như cánh hoa.
Cô mang một vẻ đẹp như một làn gió xuân tươi mát. Sau mấy giây thất thần, Dịch Tuấn nghĩ đến nhiệm vụ quan trọng ngày hôm nay, nên cố gắng đè nén mọi thứ lại. Anh nhếch môi ra hiệu cho chị Lý đi ra, chị Lý hơi nghi ngờ một chút, nhưng ái ngại thân phận đại thiếu của anh ta, nên chị lặng lẽ lui ra.
Đợi chị Lý đi ra, Dịch Tuấn đột nhiên quỳ xuống, hét lên:
“Thanh Thanh, hôm nay tôi đến đây để nhận lỗi...”
Thanh Thanh giống như bị giội nước nóng lên người, kinh ngạc nhảy lên.
Sợ hãi hét lên: “Anh...anh làm cái gì vậy….”
“Thanh Thanh, lúc ở Cố gia, mấy lời tôi nói đều là nói dối. Những chuyện đó đều là của tôi, nhưng chỉ đổi tên thành Đoan Mộc Nam, Thái Anh và anh Nan là bạn tốt của nhau, chứ không phải là tình cảm nam nữ...Cô phải tin tưởng anh Nam, anh ấy chỉ yêu một mình cô...”
Thanh Thanh vừa nghe đến những lời này từ trong miệng anh ta, giống như đã trút được một hòn đá nặng, cô đập trán nhớ lại cảnh tượng ngày trước, chẳng lẽ tất cả những chuyện này chỉ là trò đùa của anh ta? nhưng cô và anh ta không hề quen biết, vì sao muốn lừa cô?
“Anh nói gì vậy?”
“Là do tôi không quản được cái miệng của mình, muốn chia rẽ tình cảm của hai người. Thanh Thanh, đừng giận anh Nam nữa, được không?”
Thanh Thanh không biết làm như thế nào khi thấy anh ta quỳ như vậy.
“Ách, anh...mau đứng dậy đi...” Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người quỳ gối trước mặt cô, cô rất hoảng hốt và luống cuống.
“Vậy cô có thể tha thứ cho anh Nam không?”
Tha thứ cho anh? Thanh Thanh sửng sốt, nghe được lời giải thích như vậy, làm sao cô không xúc động chứ?
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường. Cô hiểu lầm anh sao? cho dù không có chuyện anh phong lưu đa tình, vậy chuyện anh và Cố Thái Anh dù sao cũng không phải giả, cho dù cô không so đo mấy chuyện này, vậy chuyện hôm qua anh cưỡng bức cô, làm sao cô có thể coi như không có chuyện gì xảy ra được?
Nghĩ đến chuyện tối qua, nỗi sợ hãi lại xâm nhập vào lòng cô.
“Anh là anh em tốt của anh ta, mà cũng bị ép buộc làm mấy chuyện này sao?” Lỗi của anh lại muốn người khác quỳ xuống gánh thay sao? Ngay cả anh em thân thiết mà anh cũng không tha?
Dịch tuấn không nghĩ tới một cô gái nhỏ như cô lại nói một lời như vậy. Anh ta nghĩ rằng dùng khổ nhục kế để đổi lấy sự đồng cảm của cô, nhưng mà hoàn toàn thất bại.
“Thanh Thanh, tôi không hề lừa dối cô, tôi là một đại thiếu gia đào hoa, cùng là con cháu của hệ hắc đạo, cùng anh Nam so sánh đúng là khập khiễng, thế nhưng anh Nam từ nhỏ đã đối xử rất tốt với tôi, cô biết không? Một quân nhân cùng một bên là hắc đạo không dễ dàng mà gần gũi như vậy, nhưng anh ấy chưa bao giờ khinh thường tôi, cô nói phần nhân tình này cao quý đến mức nào… Nhưng người phụ nữ duy nhất anh ấy thích, tôi lại hiểu lầm cô ấy là hầu gái ở quán bar, mà tự cho mình là đúng dạy cho cô một bài học. Đó là bởi vì tôi cảm thấy không dễ gì anh ấy mới thích một người con gái như vậy, muốn để cô biết mà trân trọng. Cô nghĩ mà xem, anh ấy và Thái Anh quen biết đã mười năm, vậy mà anh ấy chưa bao giờ thừa nhận rằng mình có bất kỳ ý gì với cô ấy cả.
Nhưng tôi chính là người thành công không có, còn thất bại có thừa mà đối xử với anh ấy như vậy….”
Dịch Tuấn xụi lơ dựa vào mép tường, trên mặt mang một tia buồn bã. Mắt nhìn trộm Thanh Thanh một cái, thấy sắc mặt cô có chút biến chuyển, trong lòng mừng thầm.
Anh ta lại nói tiếp: “Thanh Thanh, cho dù anh Nam có làm chuyện gì không đúng với em, thì tôi là thủ phạm, không thể trốn thoát được, nếu cô không tha thứ cho anh Nam, thời điểm hai người chia tay, chính là ngày tôi phải chết….”
Dịch Tuấn nói đoạn này rất bi thảm, như thể sinh mệnh của anh ta thật sự sẽ kết thúc.
Suy cho cùng, Thanh Thanh vẫn là một cô gái mười tám tuổi, những lời giải thích của Dịch Tuấn lại lần lượt kể ra những ưu điểm của Đoan Mộc Nam, anh chung tình, chỉ là do Dịch Tuấn lắm miệng mới gây nên tổn thương cho cô.
Trái tim tổn thương của Thanh Thanh dường như đang dần hồi phục.
“Thanh Thanh, cô đừng cản tôi, bây giờ tôi sẽ đem miệng mình khâu lại...” Anh ta nói rất bi thương, sau đó đứng dậy, chạy thẳng ra ngoài.
Cái gì? Khâu miệng? Không phải làm thật đấy chứ, Thanh Thanh nghĩ vậy, sững sờ mấy giây, mới định thần lại thì người đã chạy mất rồi.
Thanh Thanh vội vàng đuổi theo, không phải là làm thật chứ, là hắc đạo không phải đều rất tàn nhẫn à?
Trong đại sảnh rộng lớn và sáng sủa, dáng người cao ráo của Đoan Mộc Nam đang đứng thẳng, ánh nắng dịu dàng phản chiếu vào người anh, nhưng không che giấu được cảm giác cô đơn, không biết vì sao cảm giác này làm cho Thanh Thanh khó chịu trong lòng.