Các cô hoàn hồn, vội vàng cúi đầu, lau chùi cửa sổ, giống như chưa nhìn thấy chuyện gì xảy ra.
Đoan Mộc Nam kéo anh ta đến phòng làm việc, đóng cửa lại.
“Anh, anh còn quen nhà anh hơn em!” Căn phòng này đối với Dịch Tuấn mà nói, chỉ dùng để trang trí, mỗi lần có dịp tụ họp gì, Đoan Mộc Nam không thích náo nhiệt liền trốn vào đây, nói thật anh còn quen hơn anh ta.
“Ngồi đi, tôi có việc hỏi cậu.” Đoan Mộc Nam sắc mặt trầm xuống, tuy rằng âm thanh không lớn lắm, nhưng trong giọng nói lại có một cỗ uy nghiêm không cưỡng lại được, anh không phải đang nói đùa.
Dịch Tuấn trần truồng ở trước mặt anh, không có một chút câu nện, nở một nụ cười du côn. Đột nhiên nụ cười vụt tắt, trong lòng như có một hồi chuông, gặp nhau trần truồng, lại còn ngưng đọng như vậy, còn ở chỗ này, sẽ không phải thích anh ta chứ.
Anh đột nhiên để hai tay trước ngực, lẩm bẩm nói:
“Anh...anh không phải đối với em...”
Đoan Mộc Nam nhìn thái độ nhăn nhó của anh ta, hơi sững sờ, như thể anh không hiểu ý của anh ta là gì.
(cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của tôi, truyện được đăng tải trên https://dtruyen.com/)
“Không đúng, anh, anh có phụ nữ mà!” Nếu là lúc trước anh ta nhất định sẽ nghĩ như vậy, bởi vì bên người Đoan Mộc Nam chưa từng có phụ nữ, mà bình thường lại đối với anh ta rất tốt. Anh ta phải nghĩ tới hướng đó.
Đoan Mộc Nam cau mày:
“Lần trước cậu nói gì với cô ấy?” Đoan Mộc Nam thấy anh ta nói đến Thanh Thanh, không khỏi giận tái mặt, lông mày nhíu lại. So với vẻ mặt ôn hòa trước đây, bây giờ lại giống như đang thẩm tra phạm nhân.
“Ai?”
“Người phụ nữ của tôi!”
“Cô gái quán ba đó?”
“Nói!” Đoan Mộc Nam vừa đến mấy chữ này, sắc mặt càng thêm lo lắng, không biết hai người bọn họ đã nói những gì.
“Người phụ nữ đó, rất ít nói, nhan sắc xinh đẹp, cũng rất dịu dàng, nhưng thân phận không hợp, lại còn không hiểu rõ về anh. Nhưng anh à, anh đừng lo, em đã dạy cho cô ta một bài học rồi, đảm bảo không thể bám lấy anh không buông, hắc, anh em là ai, phía trước có bao nhiêu thiên kim hào môn, sau có Thái Anh, không biết anh đã đưa cô ta đi từ lúc nào, em thấy cô ta cũng không phải là người bắt anh chiều chuộng đâu, haha, anh à, được rồi...miễn đó là người phụ nữ anh thích, thì đó cũng là người phụ nữ của em, sai rồi, thì em cũng thích...Ách không, tóm lại em sẽ tác hợp cho hai người...a..” Dịch Tuấn cười lên.
Đoan Mộc Nam sắc mặt ảm đạm, thằng nhóc này quấy rối chuyện tốt của anh, còn tưởng là anh hùng sao?
Anh vung cánh tay dài của mình lên, kẹp chặt đầu anh ta. Anh ta đau đớn hét lên: “Anh...”
“Cậu nghe rõ cho tôi, cô ấy không phải là hầu rượu quán bar, cô ấy là người vợ mà Đoan Mộc Nam tôi cưới hỏi đàng hoàng...”
Đoan Mộc Nam không thả lỏng lực đạo trong tay, đem mỗi chữ như nện vào đầu anh ta.
Dịch Tuấn nghe vậy, bỗng nhiên ngừng la hét, giống như là sấm sét, đánh nát trái tim anh ta, vợ? Đừng có cường đại như vậy chứ.
Mười phút sau.
Trong thư phòng không sáng sủa lắm, không khí có chút kỳ lạ, Dịch Tuấn ngồi trên ghế bành, nhấc một chân lên, ôm lấy một quyển sách trên eo, bảo vệ bảo bối, nghiêng đầu tiêu hóa hết những lời Đoan Mộc Nam nói với anh ta liên quan đến Thanh Thanh.
Không hiểu vì sao Đoan Mộc Nam vốn không gần nữ sắc lại có phụ nữ, còn cưới rồi, hóa ra là một chiêu trò đùa nghịch của chị dâu, mà Đoan Mộc Nam đúng thật là đã trúng kế rồi.
“Anh, anh thật sự kết hôn?”
“Còn có thể là giả sao?” Đoan Mộc Nam ngồi tựa vào bàn, ngẩng đầu nhẹ giọng nói, ánh mắt bất định. Người khác kết hôn đều ngọt ngào vui vẻ đi lĩnh chứng, nhìn thấy tên của hai người khắc lên cuốn sổ đỏ kia, cảm giác thật sự hạnh phúc phơi bày trên gương mặt.
Thế nhưng anh đã cho cô những gì? Chỉ một hiểu lầm nhỏ, anh giống như một con cầm thú mất hết lý trí, dùng sức mạnh hủy hoại khung cảnh đẹp đẽ và quan trọng nhất trong cuộc đời…
“Dịch Tuấn, hạnh phúc của tôi bị cậu hủy hoại...” Anh chậm rãi phun ra mấy chữ, không vui không giận, còn mang theo một tia buồn bã và bất lực, anh nhắm mắt lại, anh biết mình sai rồi, nhưng đổ lỗi cho anh ta, giống như là mượn một cái cớ để bao biện cho lỗi lầm của mình.
“Anh, cũng không thể oan uổng như vậy!”
“Tôi oan uổng cậu sao?” Nếu không phải anh ta lắm miệng, ngày đó cô có thể đột nhiên biến mất sao?
“Lòng em nhân hậu...” Chỉ là có ý tốt làm chuyện xấu, haiz.
“Tôi không quan tâm, cậu gây ra chuyện, cậu phải tìm cách khắc phục.”
“Em...em làm sao tìm cách được?”
“Đó là chuyện của cậu.” Đoan Mộc Nam khẽ nhướng mi, thần sắc vơi đi vài phần, ngón tay thon dài mở cửa sổ màu trắng ra, ánh sáng dịu dàng xuyên vào trong phòng, trong lòng dấy lên một tia hy vọng, anh nhất định khiến cho cô tha thứ.
Trên chiếc xe Maserati than, Đoan Mộc Nam siết chặt tay lái, mím môi thành một đường. Dịch Tuấn bên cạnh lười biếng dựa vào chiếc đệm lót sang trọng của xe, một tay chống đỡ cơn đau đầu.
Đây là xe của Dịch Tuấn, nhưng anh ta nói với Đoan Mộc Nam anh không thể lái xe vì đang gánh trên vai trách nhiệm nặng nề.
Anh ta làm ổ trên xe, nghĩ rằng khi gặp Thanh Thanh làm sao giải thích với cô. Anh ta là Dịch công tử, nhưng lại đau đầu vì chuyện này, lỡ như không cẩn thận, có phải sẽ bị anh Nam dùng cực hình đến chết mới thôi không?
Đoan Mộc Nam không lái xe về Đàn Cung, Dịch Tuấn cảm thấy thắc mắc hỏi, nhưng nhìn thấy Tiểu Trung đang đứng bên vệ đường, đưa cho Đoan Mộc Nam một chiếc túi xách nữ. Đó là chiếc túi mà Thanh Thanh để lại khi cô thay quần áo lần trước, nhưng không được Đoan Mộc Nam cho phép, Tiểu Trung cũng không dám tùy tiện đưa về.
Sau khi lấy được túi, Đoan Mộc Nam tiếp tục lái xe về Đàn Cung. Nhưng Dịch Tuấn lại hiếu kỳ, một cô gái như cô sẽ nhét đồ gì vào trong đó, đồng thời muốn hiểu rõ tình hình đối phương để dễ dàng công phá.
Anh ta mở chiếc túi ra.
“Làm gì vậy?” Đoan Mộc Nam trầm giọng hỏi.
“Không...không có gì...” Dịch Tuấn cười cười, nhưng tay vẫn không ngừng, sau đó cầm lấy một vật, nhìn vào và thốt lên:
“Anh, đã tìm được cái này.”