Đoan Mộc Nam vẫn ngủ say, thẳng đến đêm hôm sau mới có chút tri giác, trong lúc ngủ mê luôn cảm giác bên cạnh có người đang khóc, anh nhíu mày, mở mắt một chút, hóa ra là Minh Nhất, anh ta ngồi cúi đầu lặng lẽ, trong miệng đang lẩm bẩm gì đó…
Trong hai ngày qua, chỉ cần Dịch Tuấn và Thái Anh đi ra, Minh Nhất liền ngồi trước mặt anh không ngừng nói chuyện, nói từ thời điểm bắt đầu vào đội tân binh, nói chuyện lúc mới quen biết anh, nói về chuyện anh và Mục Thiết Quân, nói đến Thanh Thanh, tất cả những gì anh ta biết anh ta đều lải nhải không ngừng trước mặt anh…
“Nhiều chuyện...trước đây sao không biết cậu là người nhiều chuyện như vậy….” Đoan Mộc Nam yếu ớt nói.
Minh Nhất kinh ngạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc, anh ta có chút không dám tin những gì trước mắt:
“Anh Nam….Anh Nam, anh tỉnh rồi? Anh tỉnh thật sao?”
“Ừm, nước...” Anh khàn giọng nói.
Minh Nhất lấy một chiếc tăm bông, thấm nước rồi chấm nhẹ lên đôi môi nhợt nhạt của anh.
“Anh Nam, để em đi gọi bác sĩ...” Minh Nhất thấy anh tỉnh lại, vẻ mặt kinh ngạc nhanh chóng chuyển thành nghiêm nghị và băng lãnh, giống như không phải là người đàn ông suýt chút nữa thì khóc trước đó.
Đoan Mộc Nam cầm lấy tay Minh Nhất hỏi: “Cô ấy thế nào?”
Minh Nhất vẻ mặt có chút khó coi nói:
“Anh yên tâm, cô ấy rất tốt...có người đang chăm sóc cô ấy...”
“Nói thật!”
“Cô ấy thực sự rất tốt...cô ấy, cô ấy đang ở cùng Cố Nguyên Thượng!”
Đoan Mộc Nam đau lòng nhắm mắt lại, tình thế như bây giờ có lẽ cô ở cạnh anh ta sẽ là an toàn nhất.
Sau khi Đoan Mộc Nam tỉnh lại, Cố Thái Anh luôn luôn bên cạnh chăm sóc anh, Dịch Tuấn cũng trước sau không rời, đến ngày thứ tư, Đoan Mộc nam đã có thể ngồi dậy, thể trạng ban đầu của anh rất tốt, cùng với sự chăm sóc cẩn thận của bác sĩ và Thái Anh, anh khôi phục rất nhanh!
Vào buổi chiều, Nala mang một chút xấu hổ chạy đến, Dịch Tuấn đã chặn đường cô ta.
“Yo, đại tiểu thư đã tới?”
“....” Nala không muốn để ý đến anh ta.
“Nala đại tiểu thư lần này tới là muốn nổ tung lâu đài cổ của chúng tôi hay là muốn giết anh Thành của chúng tôi?”
“Anh nói bậy bạ gì vậy? Lượn đi, tôi đương nhiên đến thăm Thành chủ, anh ấy ở đâu, nói anh ấy ra ngoài gặp tôi.”
“Ra gặp cô? Tôi nói này, đại tiểu thư như cô mà còn có thể giả bộ?”
“Anh có ý gì?”
Dịch Tuấn cũng không muốn giấu diếm cô ta, “Cô có chắc là phát đạn kia không bắn trúng anh Thành?” Anh ta cố ý hỏi cô ta như vậy, để cho cô ta biết rằng cô ta suýt nữa thì giết chết anh.
“Anh, anh nói cái gì? Thành, anh ấy trúng đạn?” Nala kinh ngạc nhìn Dịch Tuấn, đưa tay bắt lấy cổ áo anh ta.
Dịch Tuấn một tay vuốt ve tay cô ta và nói:
“Cô bớt giả bộ với tôi đi, cô không muốn anh ấy sống, nhưng anh ấy vẫn suy nghĩ đến cảm nhận của cô, trước mặt bá vương còn nói tốt với cô, tôi nói chứ, Bố Lặc Nala cô thật là nhẫn tâm, may mà anh Thành bình thường cưng chiều cô như vậy….”
“Anh ấy ở đâu, anh ấy ở đâu….” Nala nóng nảy hét lên với Dịch Tuấn. Nhìn thấy cô ta sắp khóc, Dịch Tuấn chưa từng thấy cô ta như vậy bao giờ, còn nghĩ lần này phải dạy dỗ cô thật tốt.
“Tôi sẽ nói cho cô biết anh ấy ở đâu, nhưng mà cô còn muốn cho người tới giết anh ấy sao?”
“Anh nói bậy bạ gì vậy, tôi chỉ muốn giết người phụ nữ kia, tôi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ giết anh ấy, vì sao tôi phải giết anh ấy? Phát đạn kia cũng không phải do tôi bắn….” Nala có chút nghẹn ngào nói.
“Không phải cô thì cũng là cha cô...”
“Nói bậy, ông ấy sẽ không, ông ấy chắc chắn sẽ không, ông ấy đã hứa với tôi là sẽ không làm tổn thương anh ấy!”
Nala nhìn thấy bộ dạng của Nala như vậy, không giống giả bộ, liền nghiêm túc hỏi cô ta:
“Nala, tôi hỏi cô một câu, cô có thích anh Thành thật không?”
“Chuyện này tôi không cần nói với anh...Nhưng mà tình cảm của tôi đối với anh ấy hoàn toàn chân thật!” Cô nhìn vào một mảnh đất trống rồi nói.
“Nếu cha cô muốn làm tổn thương anh ấy, cô sẽ làm gì?”
“Ông ấy sẽ không...” Nala quát.
“Cô thích anh ấy, đó là bởi vì cô yêu anh ấy, còn cha cô thì sao? Cô đâu hiểu rõ ông ấy? Ông ấy từ trước tới nay luôn đặt quyền lợi lên trên hết…. Vì lợi ích của ông ấy, ông ấy sẽ diệt trừ một người có khả năng sẽ kiềm chế đứa con gái ông ấy yêu thương nhất, hoặc là người nào đó gây nguy hiểm đến sức mạnh của ông ấy, cô cảm thấy những lý do này có thể có không?”
Trái tim Nala đột nhiên trầm xuống, cảm thấy Dịch Tuấn đâm trúng nỗi lo lắng của cô ta.
Cô ta là nguy hiểm của thành chủ, cô ta đột nhiên nhận ra hoàn cảnh của mình.
“Tôi chỉ có một người anh là anh Thành, còn cô thì có thể thích rất nhiều đàn ông, nếu như cô không thể bảo vệ được người mình yêu, thì nên tránh xa anh ấy, nếu không cuối cùng chính cô cũng bị chịu thiệt….”
Nếu như người bạn yêu không còn nữa, chẳng phải người còn sống còn đau đớn hơn sao? Anh ta vốn muốn cho Nala cảm thấy một chút nguy hiểm, nhưng đột nhiên thấy mình nói những điều đó rất có lý.
“Nếu tôi nói, thật sự phát sinh chuyện như vậy, tôi sẽ ở đứng chắn trước mặt anh ấy, anh tin không?” Nala đột nhiên nhỏ giọng nói, cực kỳ nghiêm túc.
Dịch Tuấn đột nhiên giật mình, anh ta nhìn vào mắt cô ta, lóe lên một thứ ánh sáng trong trẻo mà lạnh lùng mà anh ta chưa bao giờ thấy, như thể lúc này anh ta thật sự giẫm lên họng súng để đỡ đạn cho thành chủ vậy!
Dịch Tuấn sợ nhất chính là vẻ mặt nghiêm túc của người phụ nữ, khiến cho người ta không thể dễ dàng rời bỏ, anh ta cảm thấy lần này Đoan Mộc Nam đã chọc đến một chỗ rất phiền phức, bởi vì sự chân thành của một người phụ nữ còn khó giải quyết hơn tất cả mọi chuyện, huống chi bây giờ còn có hơn một sự chân thành ở bên cạnh anh!
Nala đẩy cánh cửa đi vào, căn phòng ấm áp như mùa xuân, lần đầu tiên cô ta nhìn thấy thành chủ yên lặng ngủ ở trên chiếc giường đơn màu trắng như vậy, khuôn ngực rắn chắc được cuốn rất nhiều lớp băng gạc, khuôn mặt tuyệt mỹ đang nghiêng bên gối, trong ánh nắng nhàn nhạt, khuôn mặt không còn uy nghiêm và độc đoán như trước, giống như một thiên thần trầm tĩnh!