Cô không biết rằng mình đã lên một chiếc trực thăng và bay khỏi nơi tối tăm đáng sợ đó!
Bóng tối vô tận bao quanh Thanh Thanh như một con ma, dù cố gắng thế nào cũng không đuổi đi được…
Cô quơ tay, cố gắng bắt lấy một thứ gì đó, kết quả là cô nắm được một bàn tay ấm áp.
“Thanh Thanh, Thanh Thanh, em tỉnh rồi….” Trong bóng tối, một ánh sáng mờ nhạt sáng lên, rèm cửa sổ được che kín.
Thanh Thanh hoảng sợ nhìn bóng người trước mặt, sợ hãi co người lại, tuyệt vọng nắm lấy ga trải giường.
“Thanh Thanh, là anh, là anh...anh là Cố Nguyên Thượng...hiện tại em đã an toàn….” Cố Nguyên Thượng điều chỉnh đèn sáng lên một chút, sau đó ôm mặt cô để cô nhìn vào anh ta, đôi mắt hoảng sợ của cô mở to nhưng không có tiêu cự, nước mắt óng ánh như đèn pha lê, trông rất đáng sợ, khiến cho người ta vô cùng đau lòng và yêu thương.
“Thanh Thanh, em có nhìn thấy anh không? Em có thấy anh không? Anh là Cố Nguyên Thượng!”
Một âm thanh yếu ớt truyền vào tai Thanh Thanh, vài từ không rõ ràng của Cố Nguyên Thượng nhảy vào tai cô, khiến tai cô cảm thấy đau đớn, cô nhìn vào khuôn mặt trước mặt, cố gắng tập trung nhưng vẫn mơ hồ không thấy rõ!
“Ai? Anh là ai?” Cô đưa tay sờ sờ khuôn mặt, run rẩy sợ hãi hỏi, như đang đánh cược một cái gì đó trong cổ họng, chính là máu, một cỗ máu tràn ra từ trong miệng cô!
Nghe được giọng nói khàn khàn yếu ớt của cô, Cố Nguyên Thượng cầm lấy bàn tay trước mặt Thanh Thanh: “Thanh Thanh, em sao vậy? Em không nhìn thấy sao?” Anh ta mở rèm cửa, để ánh sáng bên ngoài chiếu vào!
Thanh Thanh cảm thấy có một luồng sáng chói mắt, nhưng vẫn không thể nhìn rõ mặt anh ta!
Thanh Thanh thận trọng nắm lấy bàn tay đó, sợ hãi như bị giã thú cắn, nhưng không có bắt được tay anh ta: “Là, là Cố thiếu?”
“Thanh Thanh, là anh, em thấy anh không? Em có nghe thấy không?” Cố Nguyên Thượng nhẹ giọng hỏi.
Thanh thanh không phản ứng lại, Cố Nguyên Thượng nghiêng người về phía trước, cố gắng ghé vào tai cô để hỏi, Thanh Thanh giống như một con nai con bị hoảng sợ, khàn giọng hét lên một tiếng, vội vàng tránh né, khẩn trương như người mất trí!
Nhìn thấy dáng vẻ của cô, Cố Nguyên Thượng cảm thấy hối hận trong lòng, anh ta đã lợi dụng cô, lợi dụng cô để điều tra thực hư chuyện của Đoan Mộc Nam, anh ta muốn xác nhận xem Đoan Mộc Nam có thật sự giết Mục Thiết Quân không.
Anh ta biết cô là người phụ nữ Đoan Mộc Nam yêu nhất, biết rằng anh sẽ không lợi dụng người phụ nữ của mình để lừa dối bản thân, nhưng khi xác nhận sự thật và nhìn thấy Thanh Thanh như vậy, anh ta lại có chút hối hận, anh ta nhẹ nhàng ôm cô, để cô bình tĩnh lại, nói cho cô biết anh ta là Cố Nguyên Thượng!
Thanh Thanh từ từ tỉnh táo lại, cô có chút ngạc nhiên, sao Cố Nguyên Thượng lại ở đây: “Anh cứu tôi?” Cô đưa tay bị thương ra muốn sờ vào khuôn mặt trước mặt mình, vì cô nhìn thấy anh ta rất mơ hồ, dùng hết sức mở hai mắt nhưng cũng không thấy rõ.
“Ừm, Thanh Thanh, mắt em sao vậy?”
“....” Cô nghe không rõ!
Cố Nguyên Thượng cảm thấy sự việc có chút nghiêm trọng, cố gắng ghé sát vào tai cô hỏi:
“Thanh Thanh, anh gọi bác sĩ kiểm tra cho em một chút nhé?”
Cô lo lắng nắm lấy tay anh ta và hỏi: “Đây là đâu?” Giọng cô khô khốc.
“Đây là biệt thự của anh ở nước A, em yên tâm, ở đây rất an toàn! Bây giờ anh có thể gọi cho bác sĩ vào không?”
Thanh Thanh có chút giật mình, chẳng lẽ bác sĩ đã đến rồi? Cô gật đầu với đôi mắt vô hồn.
Được sự cho phép của cô, Cố Nguyên Thượng để bác sĩ vào kiểm tra cho cô, kết quả là võng mạc bị tổn thương, màng nhĩ tai trái cũng bị tổn thương nhẹ, ngoài ra còn có các vết bầm tím và bong gân….
Bác sĩ mất một thời gian khá lâu để xử lý vết thương cho Thanh Thanh, việc phẫu thuật vá màng nhĩ phải đợi tinh thần cô hồi phục với có thể tiến hành, hôm nay cô nhận nhiều cú sốc, tinh thần của cô rất căng thẳng.
Với sự an ủi của Cố Nguyên Thượng, Ngôn Thanh Thanh cuối cùng cũng yên lặng chìm vào giấc ngủ, Cố Nguyên Thượng ngồi bên mép giường cô nằm, nhìn khuôn mặt dù đang ngủ vẫn cau mày của cô, Cố Nguyên Thượng cảm thấy có một sự thống hận, không ngờ Đoan Mộc Nam lại tàn nhẫn với cô như vậy? Mặc dù những người đàn ông cường tráng đó không phải do anh sắp đặt, nhưng anh vẫn có một phần trách nhiệm không thể chối cãi!
Thế nhưng Đoan Mộc Nam đối với cô như vậy, chẳng phải so với anh ta còn tàn nhẫn hơn sao? Anh ta hừ lạnh một tiếng, đưa tay chạm vào khuôn mặt gầy gò của Thanh Thanh, lúc chạm đến làn da lạnh buốt của cô, tim anh ta đột nhiên không tự chủ được mà đập nhanh hơn.
Anh ta đột nhiên rụt tay lại, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy cô, anh thực sự có ấn tượng tốt về cô, sau đó biết cô là vị hôn thê của Đoan Mộc Nam, phần tình cảm đó anh ta lại do dự, có lúc cố ý tiếp cận, có lúc lại cố gắng giữ khoảng cách.
Anh ta tự nhủ rằng một người như anh ta không thể nói đến chuyện tình cảm, không có người yêu, không có một người phụ nữ cố định, càng không thể bảo vệ một ai đó, bởi vì anh ta cũng chỉ là một công cụ thôi, đúng vậy, anh ta chỉ là một công cụ, và cô cũng vậy!
Cô chỉ là một công cụ để anh ta lợi dụng, tất cả những gì anh ta đối xử với cô đều xuất phát từ lý do này, anh ta tốt với cô, cũng chỉ là cố gắng bảo vệ công cụ của mình thôi!
Anh ta nghĩ như vậy, làm rõ quan hệ giữa anh ta và cô.
Anh đã nhiều lần tự nhủ rằng mọi thứ anh ta đang làm bây giờ là để bảo vệ công cụ của mình!