“Thanh Thanh, anh còn có việc cần xử lý, em ở đây chờ một chút, anh sẽ quay lại ngay được không?”
“Có lâu không?” Vừa nghe anh muốn rời đi, Thanh Thanh cảnh giác hỏi, mẫn cảm dựng hết tinh khí trên người cô, sợ anh đi liền không thể gặp lại nhau, cô nắm chặt ống áo của mình!
“Đừng sợ, anh sẽ không rời khỏi lâu đài, anh sẽ quay lại ngay.” Đoan Mộc Nam nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô, trong lòng đau nhói, là cô không có cảm giác an toàn với anh, cảm giác tự trách dấy lên.
Anh lại ôm cô, hôn cô một cái rồi mới rời đi.
Thanh Thanh tiễn anh ra tới cửa, nhìn anh đi xuống cầu thang, trong lòng rất buồn.
Nhìn thấy anh rời đi, trong lòng cô vẫn có chút bất an lo lắng, sợ rằng anh đi sẽ không quay về.
Buổi chiều ở Bố Lặc gia.
Nala trở về liền trốn vào phòng ngủ tráng lệ của mình, nằm ngây ngốc trên chiếc giường công chúa. Người hầu khuyên như thế nào cũng vô dụng, ném loạn tất cả những thứ giá trị trong phòng, còn làm bị thương mấy người hầu bên cạnh.
Sau khi Gemma bị nhận một roi, không dám lên tiếng khiêu khích cô ta, đành phải thông báo cho Bố Lặc bá vương.
Bố Lặc bá vương nghe thấy chuyện, trầm mặc đi đến, con gái của ông ta cũng vì tính tình nóng nảy mà gặp rắc rối, nhưng rất ít khi tự mình trốn trong nhà khóc lóc như vậy, chỉ sợ việc này có liên quan đến chủ nhân của lâu đài thiên nga kia.
Bố Lặc bá vương vừa vào đến phòng liền thấy chén trà và nhiều tác phẩm nghệ thuật có giá trị đã bị vỡ nát và nằm hỗn loạn trên sàn nhà.
Nala nằm lì trên giường khóc ô ô, hiếm khi ông ta thấy con gái mình khóc lóc như vậy.
“Nala, bảo bối của ta, xảy ra chuyện gì vậy?” Bố Lặc bá vương trước nay đều trưng vẻ mặt uy nghiêm với mọi người, nhưng khi nhìn thấy con gái thái độ thay đổi hoàn toàn, đó là thái độ của một người cha đối với con gái.
“Cha, cha đi ra đi, bây giờ con không muốn nói chuyện với cha.”
“Là ai bắt nạt con? Cha sẽ giúp con dạy dỗ hắn một trận!”
Nala nghe xong càng khóc dữ dội hơn, cô ta ngồi bật dậy, vừa khóc vừa nói:
“Cha, con biết cha quyền thế ngập trời, nhưng có nhiều chuyện không phải quyền lực có thể giải quyết được, cha, hôm nay con thật sự rất hận...hận bản thân sinh ra trong Bố Lặc gia, vì sao con không thể là một cô gái bình thường? Con không muốn người khác đối xử tốt với con bởi vì con có một người cha quyền thế, giàu có một phương, con chỉ muốn một tình yêu đơn thuần...”
Bố Lặc bá vương nhìn thấy con gái bảo bối của mình khóc thành như vậy thì vô cùng đau lòng, nhưng con gái của Bố Lặc bá vương không bao giờ có thể như vậy, không được vứt bỏ gia tốc tôn quý chỉ vì một tình yêu nhỏ bé.
“Hồ đồ, con là ai? Con là người thừa kế duy nhất của Bố Lặc gia, tương lai chính là người đứng đầu của Bố Lặc gia, sao con có thể nghĩ như vậy, từ nhỏ cha đã nói với con, con có thể phạm bất cứ sai lầm gì, nhưng đừng phạm sai lầm chỉ vì tình ái, bởi vì bất kể ai cũng không có tư cách để lấy được trái tim của con, trái tim của con chỉ có thể là của con hiểu chưa? Chỉ có như vậy con mới có thể cai trị cả gia tộc, mới làm cho gia tộc chúng ta vững mạnh hơn ...”
“Nala, con chính là vinh quang của Bố Lặc gia, tất cả những điều ta làm bây giờ chính là tạo chỗ dựa cho con...”
“Cha, nhưng bây giờ con muốn tình yêu của anh ấy nhiều hơn, vinh quang của Bố Lặc gia con sợ con không làm được...”
Bố Lặc bá vương vuốt ve khuôn mặt hơi tròn của Nala, âu yếm nói:
“Nala, cảm giác khó chịu của con bây giờ chỉ là tạm thời, tương lai nếu con nắm tất cả quyền lực, liền có thể có được mọi thứ, kể cả người đàn ông mà con muốn..”
“Thật sao?” Cô ta không tin hỏi, trong lòng lại tràn ngập mong chờ, khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cha mình, cô ta che dấu sự tùy hứng và khó tin đi.
“Bảo bối, cha cam đoan với con, quyền lực là sự tranh giành đáng giá nhất trên đời này, có được nó rồi con mới có thể có được những thứ con muốn...”
Nala cúi đầu mang theo nước mắt lưng tròng, có lẽ cha cô ta nói rất có lý, có lẽ không nên dùng cách này để yêu một người, nhưng bây giờ đầu óc cô ta rất mơ hồ, Bố Lặc bá vương ôm Nala vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc màu vàng nâu của cô ta, trong lòng lại u ám đến rợn người.
Thành chủ quả nhiên đã cướp đi trái tim của con gái ông ta, đôi mắt đại bàng hung ác nham hiểm của ông ta lóe lên, giống như một con sư tử mạnh mẽ trầm ổn bước đi…
Bố Lặc bá vương trấn an Nala đến khi cô ta ngủ đi mới ra khỏi phòng.
Ngạc Lặc đã sớm chờ ở ngoài cửa, cung kính hỏi: “Bá vương, đại tiểu thư sao rồi ạ?”
“Ngủ rồi!”
“Là ai bắt nạt cô ấy sao?”
“...” Bố lặc bá vương không trả lời.
“Thành chủ sao?”
“Để cô ấy gặp một chút tổn thương có lẽ cũng là chuyện tốt.” Tổn thương rồi sẽ không phạm thêm sai lầm, hoàn toàn tuyệt vọng về tình yêu, sau này không ai có thể làm con gái của ông ta tổn thương nữa.
“Bá vương, ngài không thể dung túng cho thành chủ đối xử như vậy với tiểu thư, nếu không tiểu thư sẽ bị tổn thương sâu hơn, lỡ như anh ta lợi dụng tâm ý của tiểu thư để đối phó với bá vương thì không tốt.”
Bá vương nhìn Ngạc Lặc một chút, ánh mắt sắc bén và nghiêm nghị, giống như muốn nhìn thấu đáy mắt của Ngạc lặc.
“Cậu muốn làm gì?”
“Tôi chính là không muốn nhìn thấy vẻ mặt thanh cao của anh ta đối với tiểu thư, tôi muốn dạy dỗ anh ta một chút.” Đáy mắt Ngạc Lặc lộ ra tia hung ác và tàn nhẫn.