“Anh thật sự không thay đổi!” Đều xấu xa như vậy, Thanh Thanh ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
“Không phải anh đã nói anh vẫn là Nam của em sao?”
Đoan Mộc Nam mỉm cười, ôm cô chặt hơn.
“Em đã sớm biết đó là anh à?” giọng nói mượt mà mê ly của Đoan Mộc Nam thì thầm bên tai Thanh Thanh.
“Không, trong lòng em có nghi ngờ, nhưng không dám xác định, bởi vì em sợ đó chỉ là do em quá nhớ anh nên sinh ra ảo giác, cho đến khi anh phát bài nhạc đó...”
“Sau đó em tìm được cái này, nếu như không phải tìm được cái này, em cũng không thể xác định được người phát bài nhạc đó là anh.” Thanh Thanh đưa túi thơm ra, cho đến bây giờ cô đều không biết được chiếc túi thơm được thêu hình thiên nga này tại sao lại xuất hiện ở trong lâu đài này.
“Cái này đến tay anh từ khi nào?”
“Nếu như không phải đã đến trong tay anh thì em định lúc nào mới đưa nó cho anh?” Anh hỏi ngược lại.
Thanh Thanh vuốt ve chiếc túi thơm đã bạc màu, trong lòng rung động, nhớ lại hương vị chua ngọt lúc cô làm ra nó, cứ như mới ngày hôm qua vậy.
“Nếu không phải đi thay quần áo, có lẽ em cũng sẽ không dám đưa cái đồ vật thủ công này cho anh.”
Đoan Mộc Nam ôm chặt cô giống như sợ hãi sẽ mất đi thứ gì: “Nếu như không có cái này, năm năm qua anh cũng không biết phải vượt qua như thế nào.”
Nếu như? Thế giới này có những nếu như thế này?
Nếu như không có biến cố năm năm trước, hiện tại họ sẽ như thế nào?
“Vì sao anh muốn trốn tránh em? Biết rõ là em đang tìm anh mà anh vẫn muốn chơi trò trốn tìm này?” Thanh Thanh có chút trách cứ.
“Anh xin lỗi….” Anh lại hôn lên mặt cô, “Nếu như không phải anh nhịn không được cũng sẽ không phát bài nhạc đó, bây giờ em có lẽ đã rời đi an toàn...” Anh có chút hối hận nói.
Thanh Thanh nghe được câu này, thân thể cứng đờ, ngồi dậy nghiêm nghị nhìn anh: “Anh muốn em rời đi sao?”
“Thanh Thanh, làm sao có thể?” Thấy phản ứng của cô như vậy, anh giải thích.
“Em không biết anh hy vọng có thể bên em mỗi ngày đến mức nào đâu, nhưng thân phận hiện tại của anh không cho phép, em ở bên anh rất nguy hiểm, anh sợ sẽ làm tổn thương em!”
Có trời mới biết mấy ngày qua anh như thế nào, mỗi ngày đều nhìn thấy cô ở trong lâu đài của anh, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô, nhưng anh phải cố gắng kiềm chế mình, thậm chí còn phải giả vờ như không quen biết, cô đối với anh là một lực hút chí mạng, mà anh lại muốn che dấu khát vọng bên trong của mình, bày ra vẻ mặt lạnh lùng trước mặt cô.
Vì để giữ khoảng cách anh toàn cho cô.
“Không, em không muốn vì sợ tổn thương, sợ nguy hiểm mà rời khỏi anh để đổi lấy an toàn, phải xa anh em còn cảm thấy khó chịu hơn cái chết...Em tình nguyện cùng anh gánh chịu mọi khổ cực….Ừm..”
Đoan Mộc Nam dùng nụ hôn để ngăn chặn miệng của cô.
“Anh sẽ không để cho em chết, nghe này, dù thế nào đi chăng nữa, em cũng không thể chết, nếu như em có chuyện gì, anh sẽ mất hết động lực, em là hy vọng duy nhất trong tim anh mỗi lúc anh đau khổ, em biết không?”
Khuôn mặt của Đoan Mộc Nam phảng phất một nỗi bi thương, làm cho Thanh Thanh cảm thấy đau lòng, chuyện gì đã làm anh rơi vào đau đớn như vậy?
“Nam, ngày đó...Ngày đó không phải anh...Không phải anh...” Cô mơ hồ cảm thấy bất an, muốn hỏi những nghi ngờ mà cô đang cất giấu trong lòng.
“Thanh Thanh.” Đoan Mộc Nam nhìn cô: “Anh biết em muốn hỏi điều gì, nhưng em phải tin tưởng anh, anh sẽ không làm gì có lỗi với em, có một số việc tạm thời anh không thể nói với em, nhưng hãy cho anh một chút thời gian, anh sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện với em được không?”
Đôi mắt của Đoan Mộc Nam lộ ra vẻ chân thành cùng đau khổ, khiến những điều Thanh Thanh muốn nói bị kẹt lại trong cổ, bọn họ vừa mới gặp nhau có phải cô không nên truy hỏi và tìm kiếm sự thật không?
“Cho anh một chút thời gian được không?” Anh cầu xin.
Đó là ánh mắt tha thiết mà cô chưa bao giờ thấy mang theo sự mong đợi vô hạn.
Trong lòng Thanh Thanh có chút lo lắng.
Cô nghĩ rằng anh cần thiết phải giải thích rõ ràng mọi chuyện không?
Giải thích rõ ràng chuyện xảy ra ngày hôm đó, cô cần phải cho anh thêm thời gian sao? Chẳng lẽ năm năm cũng chưa đủ à?
Tại sao Minh Nhất một mực khẳng định anh là hung thủ, anh vì sao lại muốn giết chú Lương, chuyện này làm cô hết sức khó chịu, cô rất muốn biết chuyện này rõ ràng là như thế nào.
Trong lòng cô như quay cuồng, tin tưởng và lo lắng trong lòng, cuối cùng cô nén nỗi bất an và khó hiểu trong lòng, quyết định tin tưởng anh vô điều kiện, bởi vì anh sẽ giải thích mọi chuyện cho cô, cô chỉ cần cho anh một chút thời gian.
Nhìn ánh mắt kiên định của anh, cô nhẹ nhàng gật đầu, anh là người cô tin tưởng nhất trên đời này, cô tin tưởng tình yêu của mình, chưa từng hoài nghi.
Đoan Mộc Nam thở ra một hơi an tâm, ôn nhu ôm cô vào ngực, Thanh Thanh dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, tâm tình dần dần bình phục.
“Nam, em tin anh.” Cô nhắm mắt nói.
Đoan Mộc Nam căng thẳng trong lòng, một tia nặng nề tản ra, sự tin tưởng này khiến anh cảm thấy gánh nặng trên vai càng khó khăn hơn.