Thanh Thanh ra sức lăn mạnh một cái, con dao sắc nhọn đâm thẳng vào nến đất rắn chắc, Nala khó chịu, vẫy tay, hai người đàn ông tiến tới tóm lấy Thanh Thanh.
Một nỗi sợ hãi trong tuyệt vọng và một sự sỉ nhục dâng lên trong người Thanh Thanh, hai tay cô gắt gao níu lấy cánh tay của người đàn ông, các khớp xương trắng bệch, cô không còn chú ý đến máu đang chảy giàn giụa trên cánh tay, muốn dùng hết sức để thoát khỏi sự kiềm chế của bọn họ.
Lúc này, người đàn ông bên cạnh duỗi bàn tay mạnh mẽ khống chế cái cằm Thanh Thanh, làm đầu cô không thể động đậy, Thanh Thanh mở to hai mắt, căm phẫn nhìn chằm chằm vào Nala, cô tuyệt vọng nhưng lại không chịu cầu xin, không chịu khuất phục khiến Nala có một loại sợ hãi, giống như cô không thể làm tổn thương người này. Nhưng cô ta là Nala, một khi cô ta đã quyết định thì không ai có thể thay đổi, cô ta bước từng bước đến gần, lần này người phụ nữ này đừng mơ tưởng rằng con dao găm này lại thất bại…
Đôi mắt đen và trong veo của cô giống như hạt trân châu đào….
“Bang” một tiếng vừa nặng nề nhưng lại mềm mại, cửa thành bị mở ra, một trận gió đêm lạnh lẽo tràn vào đại sảnh khiến người ta rùng mình một cái.
Nala và người đàn ông đang giữ Thanh Thanh cách cửa thành chưa đầy năm mét, lúc này mọi người trong đại sảnh đều nhìn vào cánh cổng cao chót vót, họ biết rằng người đang tiến vào là chủ nhân của lâu đài cổ Thành tiên sinh, một người đàn ông vô cùng tôn quý, một người thủ lĩnh khiến tất cả mọi người phải phục tùng, mọi người cung kính gọi anh là thành chủ.
Cánh cửa chậm rãi mở ra, phát ra thứ âm thanh nặng nề, bức tranh ngoài cửa dần dần hiện rõ trước mặt mọi người, mười mấy người ngồi trên những con ngựa tuấn tú đang dừng ở cửa, người cao lớn anh tuấn nhất ở giữa chính là nhân vật chính Thành tiên sinh, phía sau anh tuyết rơi dày đặc, bông tuyết như tình nhân quấn lấy anh, nhẹ nhàng bay nhảy, lưu luyến không rời, vầng trăng lạnh lẽo phía sau anh cũng trở thành bức nền tuyệt mỹ.
Anh bị ngược sáng nên mọi người không nhìn ra biểu cảm trên khuôn mặt lúc này, anh mặc một chiếc áo choàng lông chồn màu đen, chiếc áo choàng rộng lớn và sang trọng bao phủ quanh đầu và cổ anh, nhưng nó không giấu được khí chất hùng dũng uy nghiêm của anh, thân hình vững vàng thẳng tắp ngồi trên lưng ngựa như một ông vua đang nhìn mọi người….
Những người trong đại sảnh đều im lặng, như bị thứ gì đó mê hoặc, hồn phách đều bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc.
Một trận gió thổi vào, thỉnh thoảng có vài bông tuyết bay lơ lửng trước mặt Thanh Thanh, như thể đang hôn nhẹ vào gương mặt lạnh buốt của cô, trong lòng một cỗ ấm áp truyền đến không thể giải thích được, giống như cô vừa thoát khỏi nguy hiểm, và đang hạnh phúc bên cạnh người mình yêu.
Cô mặc váy trắng toát ra ánh sáng hút người, một vài vết máu đỏ tươi thấm vào chiếc váy, cô bây giờ giống như một con thiên nga bị thương, đang chờ đợi hoàng tử cứu viện….
Thanh Thanh nhìn người đàn ông cao lớn anh tuấn trước mặt, không hiểu sao cô có cảm giác quen thuộc và an toàn, mặc dù cô không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh, nhưng Thanh Thanh cảm thấy người đàn ông đó đang nhìn cô một cách trìu mến. Nam...là anh phải không?
Giống như nghe được tiếng nói trong lòng cô, người đàn ông nhẹ nhàng giơ tay lên, cởi áo khoác cùng mũ trùm trên đầu, lộ ra mặt nạ màu đen tinh xảo, nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi lưng ngựa.
Cái nhảy đó tựa hồ như đang nhảy vào lòng Thanh Thanh, Nam? Ngay cả bản thân cô cũng chấn động, làm sao có thể, cô nhớ anh đến điên rồi sao? Chỉ cần nhìn thấy đàn ông liền nghĩ đó là anh?
Cạch một tiếng, con dao găm trên tay Nala rơi xuống đất, giống như bỗng nhiên bừng tỉnh, cô ta vội vã nghênh đón.
Tuy nhiên, hôm nay thành chủ hình như không giống với trước đây, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo khiến cô ta không dám tới gần.
“Thành?” Nala đi đến bên cô, khuôn mặt tươi cười chào hỏi, thốt lên giọng nói thân mật, Nala chưa bao giờ cúi đầu trước đàn ông như vậy, nhưng vì anh, tất cả mọi thứ đều xứng đáng, chỉ cần anh vui vẻ, cô ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
Thành chủ không để ý, lướt qua cô ta, đi thẳng về phía trước, bóng dáng lạnh lùng lướt qua cô ta làm trái tim cô ta trống rỗng, toàn thân cứng đờ đứng ở nơi đó, cô ta nhìn lại váy của mình, chẳng lẽ lễ phục có vấn đề? Hay là mái tóc quá khoa trương, hoặc trang điểm quá lộng lẫy khiến anh ấy không thích?
Cô ta ổn định lại nhìn về hướng bóng lưng của thành chủ, nhưng lại bị một thân màu đỏ trước mặt, không thể quay đi, cô ta thấy một người phụ nữ dáng người cao gầy, lông mày đen nhánh uyển chuyển, còn mang theo mấy phần sức mạnh. Đôi mắt thanh mảnh sáng lên trên khuôn mặt phóng khoáng đó tựa như coi trời bằng vung, trên người mặc một bộ áo choàng màu đen, bên trong là một lễ phục cúp ngực màu đỏ sẫm, mùi thành thục thấm khắp cơ thể.
Nala nhìn về phía thành chủ, thế mà cô ta không biết bên cạnh anh vậy mà có một phụ nữ xinh đẹp quyến rũ như vậy, bắt gặp ánh mắt của Nala, cô ấy cũng không trốn tránh, ngược lại còn lớn mật mỉm cười chào hỏi, nụ cười kia có mấy phần khinh thường, như một nữ vương cao quý. Nala đã thấy rất nhiều phụ nữ, cũng coi như là vô số, nhưng hôm nay đột nhiên có hai hào quang với khí thế và phong cách hoàng toàn khác biệt, có thể làm cho cô ta ghen tị như vậy quả thật không có nhiều.
Nala không vội nghĩ nhiều, bên tai lại truyền đến tiếng xôn xao bàn tán của mọi người, Thành tiên sinh vậy mà đi đến bên cạnh Thanh Thanh, chăm chú nhìn cô, hai người đàn ông đang giữ Thanh Thanh đã bị thủ hạ của Thành tiên sinh kéo đi, mọi người không ai có thể nhìn thấy điều gì tỏa ra từ đôi mắt sâu thẳm và u ám dưới mặt nạ kia, nhưng lại bị động tác của anh làm cho ngây người.
Nhìn thấy anh nhẹ nhàng cởi chiếc áo choàng đen, nhẹ nhàng khoác lên thân ảnh mảnh mai đang nằm trên mặt đất. Thân hình lịch lãm và mạnh mẽ của anh được bao bọc trong bộ vest được cắt xén vừa vặn kia, chiếc cằm gợi cảm và mạnh mẽ lộ ra dưới chiếc mặt nạ đen tinh xảo.