Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 503



Dương Phàm ở bên cạnh thấy rõ ánh mắt của người phụ nữ kia từ đắc ý biến thành xấu hổ và tức giận đan xen, nhưng hết hần này đến lần khác trên mặt lại không biến hoá quá lớn. Dương Phàm không khỏi thầm nghĩ đầy ác ý, người phụ nữ này có phải là cơ mặt quá cứng hay không?
Khi thấy một tia ác độc trong mắt Lý Thanh, Dương Phàm không khỏi cười lạnh một tiếng trong lòng, đi lên trước một bước không thèm nhìn về phía đối phương, Dương Phàm cười nói với Trương Tư Tề:
- Nếu không phải người quen thì chúng ta đi về thôi.
- Gặp lại, Mỹ Mỹ, Lý Thanh.
Trương Tư Tề còn đang cười, giống như hoàn toàn không hề phát hiện ánh mắt của người ta đã muốn cắt mình ra thành nhiều mảnh. Có thể nói Lý Thanh đã sớm cắt Trương Tư Tề thành tám mảnh rồi.
- Đứng lại, cô mắng người mà đã muốn đi rồi sao? Phải xin lỗi đã.
Tề Hồng trốn phía sau Lý Thanh đột nhiên nhảy ra đưa tay ngăn cản hai người lại. Trong nháy mắt trên mặt Dương Phàm như bao trùm một tầng sương mỏng, trong mắt hiện ra một tia chán ghét và khinh thường, lạnh lùng nói:
- Cút ngay.
- Anh bảo cô ta xin lỗi đã. A.
Trên mặt Tề Hồng đã trúng một cái bạt tai. Người ra tay tự nhiên chính là Dương Phàm, Dương Phàm đánh cho Tề Hồng một cái quay mặt sang chỗ khác. Hai người phụ nữ ở đứng bên cạnh không khỏi trợn mắt há mồm. Dương Phàm cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Họ Tề kia, tôi đã nhịn anh rất lâu rồi đó. Vừa nãy anh quấn lấy vợ tôi, còn muốn nhét quyển sách của mình cho vợ tôi, bây giờ lại còn dám nhảy ra định ăn đòn. Đừng tưởng rằng đạt được giải thưởng chó má gì đó là giỏi lắm, trong mắt tôi anh chỉ là một con chó. Một con chó đi theo con đàn bà kiếm miếng ăn, hơn nữa còn là một con chó dữ không được dạy bảo hẳn hoi.
Dương Phàm nói xong liền kéo Trương Tư Tề rời đi, không thèm nhìn đến Tề Hồng đang ôm mặt. Hai người phụ nữ kia thật ra có ý muốn ngăn cản một chút. Nhưng mà giờ phút này trên người Dương Phàm mang theo một cỗ uy thế không thể xâm phạm, nhất là ánh mắt sắc như đao làm cho hai người phụ nữ không dám trực tiếp đối mặt. Dương Phàm đứng ở vị trí cao đã lâu, một khi tức giận tự nhiên mang theo một loại khí tức cường đại. Dương Phàm tức giận thì ngay cả cán bộ trên tỉnh cũng không dám vuốt râu hùm, chứ đừng nói ba người trước mặt này.
Sau khi đi ra ngoài và lên xe, xe lăn bánh trên đường, Dương Phàm lúc này mới cười nói với Trương Tư Tề:
- Vừa nãy sao em lại nói người phụ nữ kia như vậy, còn nói người ta là Bổng Tử, tốt xấu cũng là bạn học của em mà.
Trương Tư Tề cười cười khinh thường mà nói:
- Anh không biết tính cách của người phụ nữ này rồi. Nghe nói trong nhà cũng có tiền, hồi cấp ba mỗi ngày đi học đều là có xe xịn đi đón. Lúc đó không phải lưu hành phim Hàn Quốc sao? Nữ sinh nào mà không thích những cô gái xinh đẹp ở trong phim cơ chứ. Lý Thanh nói là nhà cô ta có dòng máu vương tộc Triều Tiên, sau đó luôn ra vẻ ta đây, mỗi lần nói hai ba câu đều nói ra việc này để khoe khoang mình. Lấy bộ mặt của cô ta mà nói, không đi phẫu thuật thẩm mỹ mới là việc lạ. Khi đó em và cô ta không phải học cùng lớp, cô ta trông lại bình thường, nhưng luôn ra vẻ này nọ. Vì thế nam sinh năm đó đều lén gọi cô ta là Bổng Tử Lý.
Thì ra còn có nguyên nhân sâu xa này, Dương Phàm nghe xong không khỏi cười cười một tiếng, thản nhiên nói:
- Thực ra cũng không cần phải quan tâm cái này. Bây giờ có các ngôi sao kiếm tiền ở trong nước, chạy ra nước ngoài làm công dân danh dự gì gì đó. Đối với loại người ngay cả tổ tông cũng không cần, việc gì phải để ý đến.
Đoạn phong ba này cứ như vậy bình tĩnh trôi qua. Về đến nhà thì Dương Lệ Ảnh vẫn chưa ngủ, bà đang ngồi trên sô pha ở phòng khách đọc sách. Dương Lệ Ảnh thấy hai người Dương Phàm về liền bỏ sách đứng lên nói:
- Về rồi à, hai đứa bé đã ngủ rồi, trong bếp có canh thịt, ăn chút rồi hãy đi ngủ.
Dương Phàm không thấy Trần Chính Hòa đâu, vì thế cười nói:
- Bố đâu ạ?
Dương Lệ Ảnh ngẩng đầu nhìn lên lầu rồi nói:
- Đang làm việc ở trong phòng, mỗi ngày không đến 11 giờ đêm thì đừng mong đi ngủ, bận đến 2, 3 giờ đêm cũng là chuyện bình thường. Các con cũng đừng quản, mẹ chờ ông ấy là được rồi.
Trương Tư Tề mỉm cười nhẹ nhàng đẩy Dương Phàm rồi nói:
- Đi lấy bát canh cho bố đi anh.
Dương Phàm không ngờ Trương Tư Tề lại tinh tế như vậy, cười cười nhận lấy bát canh. Dương Lệ Ảnh ngăn lại rồi nói:
- Để mẹ, hai đứa ăn đi.
Trương Tư Tề cười cười khuyên một câu:
- Mẹ, mẹ để anh ấy lên đi.
Dương Phàm cười cười bưng bát lên lầu, gõ gõ cửa phòng làm việc, nghe thấy có tiếng vào đi, Dương Phàm mới vào. Trần Chính Hòa đang đeo kính làm việc, cũng không ngẩng đầu lên mà nói:
- Còn sớm, anh làm thêm chút nữa.
Dương Phàm nhẹ nhàng đặt bát canh lên bàn uống nước, suy nghĩ một chút rồi đi ra phía sau bóp vai cho Trần Chính Hòa. Lần này Trần Chính Hòa cảm thấy sức lực hơi khác, quay đầu lại thì nhìn thấy là Dương Phàm. Trần Chính Hòa không khỏi sửng sốt một chút. Trong lòng Trần Chính Hòa cảm thấy ấm áp, vội vàng quay đầu lại, chẳng qua Trần Chính Hòa đã không còn tâm trạng xem báo cáo nữa rồi.
- Còn tưởng rằng hai đứa không về nhanh như vậy nữa, dùng sức thêm chút. Mẹ con sức hơi yếu, mỗi lần đều không đủ vị.
Trần Chính Hòa rất có thái độ thản nhiên hưởng thụ, nhưng trong giọng nói đã bán đứng tâm trạng của lão bây giờ.
Dương Phàm bóp bóp vài cái rồi cười nói:
- Bố ăn canh cho nóng, sau này làm việc nửa tiếng tốt nhất đứng lên đi lại một chút, như vậy mới có lợi cho cơ thể. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trần Chính Hòa chưa hết sảng khoái, nhìn bát canh nóng trên bàn rồi nói:
- Khó trách bố thấy mùi thơm như vậy. Bố cũng đang đói bụng, ăn một chút.
Dương Phàm đứng ở bên cạnh thấy Trần Chính Hòa ăn có chút gấp gáp, định mở miệng khuyên nhưng lại thôi. Giữa hai bố con hiếm khi có thời gian như thế này, trong lòng Dương Phàm vẫn luôn có phong cách bố tốt, con hiếu. Chẳng qua giữa hai bố con có một thời gian đặc biệt, vì thế nên không dễ thể hiện tình cảm trong lòng mà thôi.
Sau khi Trần Chính Hòa ăn xong, Dương Phàm bưng bát đi ra ngoài. Trần Chính Hòa thoải mãi ưỡn ưỡn lưng. Vừa nãy Trần Chính Hòa cố gắng lắm mới giữ được vẻ bình tĩnh, lúc này lại lộ ra vẻ tươi cười đầy hạnh phúc.
Đêm đó hai vợ chồng trẻ không về biệt thự, mà ở lại nhà Trần Chính Hòa. Dương Phàm sau khi ăn xong đầu tiên đi tắm, xem hai đứa bé đang ngủ say. Nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn khá giống mình, trong lòng Dương Phàm có một cảm giác khó có thể nói thành lời. Sau đó Dương Phàm về phòng nằm xuống, không lâu sau Trương Tư Tề đã tắm xong về giường nằm xuống cạnh Dương Phàm:
- Người một nhà, lần này coi như tề tụ đầy đủ.
Cả người Trương Tư Tề như một lò lửa, đi đến gần làm cho Dương Phàm không nhịn được ngo ngoe muốn động. cảm thấy Dương Phàm đã xảy ra biến hoá, Trương Tư Tề mỉm cười, bàn tay nhỏ bé vừa mới đưa xuống đã bị Dương Phàm túm lấy:
- Em cũng mệt rồi, ngủ đi.
Dương Phàm vừa nói chuyện còn hơi rụt người lại phía sau, lấy lại chút khoảng cách.
Trên mặt hơi đọng lại một chút, Trương Tư Tề lặng lẽ xoay người, quay lưng về phía Dương Phàm rồi chui vào trong lòng hắn. tâm trạng của Trương Tư Tề lúc này cũng không phải quá tốt. Phụ nữ đều là mẫn cảm như vậy, trong nháy mắt vừa rồi Trương Tư Tề cảm nhận được tay Dương Phàm ôm mình không còn nóng bỏng như trước nữa.
Xuất thân của Trương Tư Tề đã quyết định rất lớn đến tính cách của nàng. Từ nhỏ Trương Tư Tề đã mất cả bố lẫn mẹ, ở điều kiện ông nội không phóng túng, bản chất của nàng là rất tự chủ. Loại tính cách này kéo dài đến khi quen Dương Phàm mới thu lại một chút. Trương Tư Tề từ trước đến giờ rất coi trọng tình cảm, nên vì Dương Phàm nàng đã cố gắng thay đổi mình, đi thích ứng với Dương Phàm, phù hợp với Dương Phàm.
Trương Tư Tề có thể làm bất cứ chuyện khó nào vì Dương Phàm, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận động tác giựt lại khoảng cách như vừa rồi của Dương Phàm. Trương Tư Tề xoay người đột nhiên cảm thấy trong lòng đau nhói. Trương Tư Tề gối lên bàn tay kia, trong bóng đêm từ từ có một bàn tay đặt lên ngực mình, trong miệng nhỏ giọng nói:
- Anh muốn ôm em ngủ.
Dương Phàm đang đấu tranh dục vọng đúng là rất khó khăn. Nhưng giờ phút này hắn không hề do dự từ phía sau dán lên trên, nhẹ nhàng ôm lấy người Trương Tư Tề, trên người dán sát vào lưng của người phụ nữ, nhưng bên dưới vẫn cố giữ khoảng cách nhất định. Làm như vậy đúng là rất chịu tội. Nhất là cảm giác từ lòng bàn tay truyền tới quá đáng chết. Bộ ngực đầy đặn và cao vút của người phụ nữ tuyệt đối không phải thứ bình thường có thể so sánh được. Nhưng hết lần này đến lần khác Trương Tư Tề còn khẽ hẩy hẩy ngực một chút, như vậy càng muốn mạng già.
Dương Phàm không tự chủ dán sát vào người vợ, khi chỗ cao vút chạm vào trong khe rãnh nóng bỏng kia, Dương Phàm cảm thấy Trương Tư Tề đang giãy giãy người, không khỏi thở dài một tiếng rồi nói:
- Đáng chết.
Trương Tư Tề quay lưng về phía Dương Phàm đang cười rất vui vẻ. trong nháy mắt Trương Tư Tề dường như đã có lý do để vui mừng. Có mới quên cũ là bệnh chung của mọi người đàn ông. Chẳng qua Dương Phàm ở trước mặt mình vẫn dễ dàng bị rơi vào dục vọng, điều này làm cho Trương Tư Tề rất tự hào. Chút đau xót vừa nãy theo cảm giác bảo bối cứng ngắc của người đàn ông cách một làn áo ngủ đã bay mất.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv