Trương Tư Tề có cảm giác hạnh phúc rất khó hiểu, nàng khẽ cắn răng vào môi trong bóng tối, trên mặt nóng lên, vội vàng nhỏ giọng nói một câu. Dương Phàm nghe xong không khỏi sửng sốt một chút, bên dưới theo bản năng nhảy nhảy lên.
- Thôi, ngủ đi.
Sau khi đấu tranh tư tưởng rất phức tạp, Dương Phàm tốn rất nhiều sức lực mới chống trả được hấp dẫn đó.
Trương Tư Tề không nói gì chỉ là càng dán sát người về phía sau hơn, cái mông khẽ lay động một chút. Dương Phàm ngồi bật dậy, thở dài một tiếng rồi nói:
- Anh đi ra ngoài một chút, em ngủ trước đi.
Dương Phàm bại trận trông có vẻ xám xịt và chật vật đi ra ngoài. Trương Tư Tề nằm trên giường có chút đắc ý cười cười một tiếng, nhắm mắt lại từ từ ngủ thiếp đi. Dương Phàm ra ngoài rửa mặt một phen lại không còn buồn ngủ nữa. Hắn cầm lấy cặp ở trên bàn, đi ra ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách bật máy tính xách tay lên, vào mạng. Trong hòm thư mỗi ngày đều truyền đến một phần văn kiện. Mặc dù thân đang ở Bắc Kinh, nhưng Dương Phàm vẫn có thể nắm rõ mọi thứ ở thành phố Hải Tân trong lòng bàn tay.
Sau khi xử lý xong một số bức thư, xác định Trương Tư Tề đã ngủ, Dương Phàm mới lặng lẽ quay về giường, lúc này hắn vừa nằm xuống liền ngủ.
Sáng sớm vừa dậy rửa mặt xong, Dương Phàm đã bị thư ký của Trần Lão Gia tử gọi đến biệt thự ở Tây Sơn. Trần Lão Gia tử cũng không biết nghĩ như thế nào mà không chịu đến ở nhà của ba người con trai. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Dương Phàm rất không hiểu, nhưng cảm thấy làm như vậy dường như có thể giải thích được. Trần Lão Gia tử cả đời uy nghiêm với con cái, đến khi già có lẽ không muốn ra vẻ yếu ớt trước mặt con cháu.
Khi Dương Phàm đi đến biệt thự Tây Sơn, Trần Lão Gia tử không ngồi chờ, mà là đứng ở trên bậc thang phía sau nhà, nhìn cây nho xanh biếc trong sân. Bóng lưng Trần Lão Gia tử thoạt nhìn như một bức tượng điêu khắc, người mặc dù hơi lay động nhưng sống lưng vẫn rất thẳng, đầy vẻ kiên định như xưa.
Dương Phàm đi đến phía sau Trần Lão Gia tử ba bước rồi ngừng lại. Trong nháy mắt khi hai đầu vai Trần Lão Gia tử khẽ run lên, Dương Phàm liền hơi thẳng lưng lên một chút. Trước mặt ông lão cường đại này, trong lòng Dương Phàm hiểu rất rõ mặc dù là không đứng trước mặt, theo bản năng Dương Phàm cũng có phản ứng này.
Hai người cứ như vậy đứng yên lặng một lát. Trần Lão Gia tử cũng không xoay đầu lại mà mở miệng nói:
- Cháu có suy nghĩ gì về mấy năm tới?
Dương Phàm đang rất tập trung tinh thần, trước tiên là muốn há mồm trả lời, chẳng qua vẫn tiến lên một bước đỡ Trần Lão Gia tử rồi nhỏ giọng nói:
- Cháu đỡ ông ngồi xuống rồi nói.
Trần Lão Gia tử mạnh mẽ quay đầu lại tức giận nhìn Dương Phàm. Phát hiện mặt Dương Phàm rất bình tĩnh, Trần Lão Gia tử mặt không đổi sắc, ánh mắt kiên quyết mà nói:
- Ông còn chưa già đến mức không thể động.
Trần Lão Gia tử gần như là hét lên, Dương Phàm không hề có chút khẩn trương, trên mặt vẫn nở nụ cười mà nói:
- Cháu thấy cứ ngồi xuống rồi nói, nếu không cháu sẽ lo lắng.
Giọng của Dương Phàm không lớn nhưng rất dứt khoát. Trần Lão Gia tử từng làm bao nhiêu quan chức cao cấp nổi tiếng biến sắc, trừng mắt nhìn Dương Phàm thì phát hiện ở sâu trong đôi mắt kia có vẻ dịu dàng, không khỏi có chút đắc ý cười cười. Trần Lão Gia tử từ từ ngồi xuống ghế nhờ được Dương Phàm dìu. Sau khi ngồi xong Trần Lão Gia tử ngã người ra phía sau, nhắm mắt lại không nói lời nào.
- Sau khi thành phố Hải Tân thuận lợi thăng cấp, vị trí của cháu đã không ai có thể lay chuyển. Ở trên tỉnh, cháu sẽ cố gắng sắm vai một lực lượng không thể bỏ qua, một lực lượng nếu ngã về phía nào là có thể quyết định thắng bại. Đồng thời cháu tuyệt đối không bị cuốn vào cuộc tranh đấu của hai vị lãnh đạo kia. Có hai điều kiện kiên quyết này, trọng tâm công việc sau này tự nhiên sẽ là chuyên chú phát triển kinh tế, phát triển kinh tế mới là thứ quan trọng nhất. Đầu tiên cháu sẽ suy nghĩ xem làm thế nào để thu hút được các nhà đầu tư từ bên ngoài, sau đó là tiến hành cải cách sâu rộng các xí nghiệp nhà nước, cuối cùng là tăng cường và phát triển ngành du lịch của thành phố Hải Tân. Bây giờ đưa mắt nhìn tình hình trong cả nước, kinh tế mặc dù vẫn có xu thế liên tục duy trì phát triển, nhưng cháu không hy vọng thành phố Hải Tân sẽ dựa vào đất đai mà tăng cường GDP. Đối với cháu mà nói, mặc dù phát triển đất đai sẽ có hiệu quả nhanh chóng, nhưng đó lại là một sự sỉ nhục. Thị trường địa ốc càng ngày càng nóng bỏng, điều này có nghĩa những người có thu nhập trung bình và thấp không có tiền mua nhà ở. Từ thời gian ngắn thì thấy phát triển địa ốc sẽ có lợi, nhưng nhìn ra xa mà nói sẽ làm tăng mâu thuẫn giai cấp trong xã hội. Cháu học kinh tế lại biết bối cảnh chính sách của quốc gia, cháu không thể phạm phải sai lầm.
Dương Phàm cố gắng nói rõ suy nghĩ của mình ra, Trần Lão Gia tử nhắm mắt lại cẩn thận lắng nghe. Nghe Dương Phàm nói đến đây, Trần Lão Gia tử khẽ mở mắt ra, trên miệng lộ ra một nụ cười hài lòng rồi nói:
- Ông cũng cho rằng cháu muốn từ đội ngũ cán bộ chân chính mà ra tay. Khi ông chưa lui xuống cũng đã suy nghĩ vấn đề này nhiều nhất. Phát triển kinh tế nhờ đất đai sẽ khiến một số kẻ giàu nhanh, nhưng đây là loại cướp đoạt biến tướng. Mà phương thức cướp đoạt này dưới tác dụng quan trọng của quyền lực đã làm tăng đám người tham lam, ô lại. Quyền lực một khi không được giám sát sẽ tạo ra nguy hiểm kéo dài và vô cùng nguy hiểm. Điều tra ra một tên quan tham còn mạnh hơn hô hào khẩu hiệu mấy trăm lần.
Dương Phàm nghe Trần Lão Gia tử nói như vậy không khỏi cười lạnh một tiếng, do dự một chút rồi nói:
- Về vấn đề tham nhũng ở thành phố Hải Tân, cháu phát hiện một người điều tra một người, các nơi khác dù cho cháu có thấy cũng chỉ có thể giả câm giả điếc.
- Cháu đang tỏ vẻ mình bất mãn sao?
Trần Lão Gia tử hừ một tiếng, vô tình vạch trần tâm trạng của Dương Phàm lúc này.
- Sự thật là như vậy mà ạ!
Dương Phàm không kiêu ngạo, không sợ hãi nói một câu, trong mắt lần đầu tiên hiện ra một tia khiêu khích.
Trần Lão Gia tử cũng cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Chờ cháu có năng lực giải quyết vấn đề này thì hãy nói chuyện với ông.
Hai người cách nhau một đời sau một phen ngậm cát bắn bóng, không hẹn mà cùng lựa chọn rụt cổ lại. Dương Phàm đứng lên thản nhiên nói:
- Nếu không có chuyện gì khác cháu về chơi với vợ và con đây. Lâu rồi cháu không được nghỉ ngơi, lần này coi như tìm được lý do.
Trần Lão Gia tử không lên tiếng giữ Dương Phàm lại, chỉ nhẹ nhàng phất phất tay. Dương Phàm xoay người ra ngoài như trút được gánh nặng.
Lúc này Dương Phàm mới có thể cảm nhận được nỗi bất đắc dĩ trong lòng Trần Lão Gia tử. Trần Lão Gia tử có ngoại hiệu "Trần Diêm vương" đây là biệt danh đằng đằng sát khí như thế nào. Chẳng qua dù là người như Trần Lão Gia tử, lúc ngồi trên vị trí cũng phải thỏa hiệp không ít.
Ra khỏi biệt thự Tây Sơn, Dương Phàm vừa lái xe vừa gọi điện cho Triệu Việt, báo cáo chuyện mình lên Bắc Kinh. Triệu Việt ở đầu bên kia cười lạnh một tiếng với việc Dương Phàm lấy cớ, nhưng vẫn rất bình tĩnh nói:
- Như vậy cậu cứ ở Bắc Kinh đi, chuyện được xác định rõ ràng thì về.
Trong lòng Triệu Việt có chút bất mãn vì Dương Phàm lại lựa chọn ở Bắc Kinh vào lúc này, nhưng lại có chút khen ngợi vì Dương Phàm đã lựa chọn như vậy. Triệu Việt không thể không thừa nhận mặc dù là mình nếu ở vào vị trí của Dương Phàm cũng không có sự lựa chọn nào tốt hơn. Đương nhiên Dương Phàm có thể gọi điện tới báo cáo một chút, từ một nghĩa nào đó đã phản ánh thái độ trung lập của Dương Phàm.
Tấm kính chắn gió rất nhanh xuất hiện một tầng bụi, Dương Phàm một mình lái xe nên tâm trạng cũng xám xịt theo cơn bụi. Dương Phàm thực ra không thích Bắc Kinh này, cảm thấy rất không thích thành phố ô nhiễm này. Rất nhiều lúc Dương Phàm đang suy nghĩ một vấn đề, mình không nhận an bài của Trần Lão Gia tử có phải là có quan hệ đến việc này.
Một hạt mưa rơi trên tấm kính chắn gió biến thành rất nhiều giọt nước nhỏ, rất nhanh hóa thành cơn mưa to. Nước mưa đối với thành phố này có thể là rất hiếm có, kịp thời giải tỏa thành phố đầy ô nhiễm.
Khi về đến Trần gia, Trương Tư Tề cầm ô ra đón. Hai người dựa sát vào nhau chạy lên bậc thang. Nhìn từng hạt mưa rơi xuống từ mái hiên, Dương Phàm không tự giác ôm chặt lấy eo nhỏ của Trương Tư Tề.
- Chúng ta hình như rất ít khi đi chơi xung quanh với nhau thì phải?
Dương Phàm cúi đầu hỏi một câu. Trương Tư Tề nghe xong liền ngửa mặt cười cười đầy dịu dàng mà nói:
- Anh có bận gì không?
- Mai chúng ta đi dạo xung quanh đây một chút. Nói ra không sợ em cười, rất nhiều nơi ở Bắc Kinh này anh chưa từng đến. trong ấn tượng của anh, cuộc sống ở Bắc Kinh thì chỉ đến Cố cung và Vạn Lý trường thành. Dù sao bây giờ có thể nhàn nhã một thời gian với em mà.