Sau hôm đó, đến cả bà thím béo mà cũng chẳng thấy tung tích đâu. Buổi sáng mỗi ngày sẽ có một gã đá rèm cửa thô bạo, đưa vào một mâm đồ ăn, rồi rời đi một cách lạnh nhạt.
Trong lều trại to như thế, chỉ còn lại một mình nàng.
Lạc Anh dùng bàn tay lạnh cứng, run run rẩy rẩy ôm mấy khúc củi lên cho thật cẩn thận vào đống lửa mỏng manh. Củi không còn nhiều nữa, nàng không biết sẽ bị nhốt ở đây bao lâu, phải tiết kiệm.
Ngọn lửa dần to hơn, ấm áp làm cho thân thể nàng dần thức tỉnh lại.
Sữa dê trong mâm bị đổ, làm cho đồ ăn bị trương lên. Lạc Anh cố gắng chịu đựng mùi, lấy tay bốc đồ ăn nguội tanh, nhét từng chút vào miệng, liều mạng nuốt xuống.
Nàng phải sống, nàng bắt buộc phải sống!
Trừ khi đưa đồ ăn, người ở ngoài phòng sẽ không vào đây, Lạc Anh run rẩy quẹt ngón tay vào tro, đi đến góc lều ngồi xổm xuống, viết một nét ngang cuối cùng trong chữ Lý.
Làm xong một loạt động tác, nàng suy yếu, ngồi bệt trên đất, tấm lưng gầy gò dựa vào vách tường lạnh lẽo, hô hấp khó khăn.
Bởi vì chậm trễ mãi không được chữa trị, vết thương trên mặt vẫn chưa khép lại. May mà mùa đông trên thảo nguyên cũng đủ lạnh mới không tiếp tục chuyển biến xấu.
Bị nàng nhốt ở phương trời này, không biết lúc nào mới có thể được giải cứu.
Khi đến ngày thứ mười, rốt cuộc sự việc nghênh đón cơ hội thay đổi.
Lạc Anh nằm bên cạnh đống lửa, cuộn chặt thân thể vào tấm da để chống đỡ cái lạnh xuyên thấu từ sàn lều trại lên. Trong lúc mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe thấy hình như bên ngoài có tiếng nói chuyện truyền vào.
Dạ dày trống rỗng làm cho cả đầu óc cũng trở nên trì độn, nàng chỉ cảm thấy giọng nói quen thuộc, lại chẳng nhận ra được là ai.
Cố nén không thoải mái, giãy giụa đứng lên – Nàng không muốn bị mất tôn nghiêm trước mặt Ninh Nghiên. Cho dù là chết, cũng không thể bò rạp trên đất như con chó được.
Tiếng nói bên ngoài ngừng lại, đột nhiên rèm cửa bị mở ra.
Gã thủ vệ nhìn nàng, cau mày thật chặt, líu la líu lô nói mấy câu với người sau lưng, rồi lấy một con dao găm ở trong người ra, đưa cho người đến, sau đó đi ra ngoài.
Trái tim Lạc Anh đập như gõ trống, không phân rõ được là do đói khát, hay là do phẫn nộ.
Nàng nhìn chằm chằm vào người đến đang cầm dao găm, nhìn vào khuôn mặt dịu dàng, trắng nõn ấy. Năm năm qua đi, hai người từng xưng hô chị em, từng ngủ cùng giường. Mà nay, tất cả đều trở thành trò đùa châm chọc.
Lạc Anh hạ tay xuống, hung hăng véo đùi, làm cho bản thân càng tỉnh táo hơn một chút.
“Cuối cùng chị đã xuất hiện. Thế nào, Ninh Nghiên bảo chị đến giết tôi sao?”
Ngọc Nhi, à không, nên gọi là Kỳ Kỳ Cách.
Kỳ Kỳ Cách cố nén sự kinh sợ nơi đáy mắt, ra sức làm cho bản thân rời tầm nhìn từ vết thương trên mặt Lạc Anh đi, hung hăng mà quyết tuyệt:
“Phụng mệnh lệnh của Đại phi, mang cô đến Đại Đô.”
Lúc này đây, đôi mắt trắng đen rõ ràng của Lạc Anh chẳng có chút tình cảm nào, chỉ nhìn gắt gao vào người trước mặt, hỏi ra vấn đề vẫn luôn mắc ở trong lòng:
“Hóa ra, giữa hai chúng ta đều là giả sao?”
Kỳ Kỳ Cách ép nước mắt chảy vào, nghiêng mặt qua: “Bớt nói nhảm, mau đi theo tôi!”
Được!
Lạc Anh nắm chặt tay áo, đi chậm rì rì ra khỏi lều trại.
Đêm sâu, sương lạnh, thảm cỏ trên mặt đất đã kết một tầng băng thật dày.
Lạc Anh bước đi không vững, thân thể lảo đảo một cái, sắp ngã xuống, lại được một người giữ chặt.
Quay đầu sang nhìn, Kỳ Kỳ Cách đang cụp mắt, xoay mặt dặn dò gã ở bên cạnh mấy câu rồi buông tay ra, dí vỏ dao ở thắt lưng nàng, trách mắng hung tợn, ép nàng vào xe ngựa.
Xong xuôi, Kỳ Kỳ Cách ôm bụng, vẻ mặt nghiêm túc, lấy ở trong người ra một vật. Mắt thấy gã kia đang cúi người ở trước mặt, đột nhiên lật cổ tay, cầm dao găm đâm vào ngực gã một cách hung hăng.
Vừa chuẩn xác, vừa tàn nhẫn, gã kia không kịp đề phòng, vẻ mặt không thể tin nổi, sau đó ngã thẳng xuống đất.
Lạc Anh đứng ở xe ngựa, nhìn một màn như trong mơ trước mắt này.
“Chị!”
Kỳ Kỳ Cách quay người, cho dao găm vào vỏ như cũ, lau vết máu bắn tung tóe trên mặt, thúc giục Lạc Anh:
“Mau vào xe, tranh thủ chưa có ai phát hiện, chúng ta phải nhanh chóng lên đường.
Trong lòng Lạc Anh đã không phân rõ được rốt cuộc đây là thật tình hay là một màn kịch. Sau khi nàng lặng lẽ bò lên xe ngựa, lấy chăn bông ở trong góc ra, bao lấy mình thật chặt trước đã.
Không bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng Kỳ Kỳ Cách đánh xe ngựa rất thuần thục.
Xe chạy được khoảng nửa canh giờ, thật sự là nàng không thể nén được đống lửa trong lòng, giơ tay vén mành, nhìn bả vai gầy yếu của Ngọc Nhi, châm chọc:
“Ninh Nghiên đường đường là một Đại phi, lẽ nào bên người lại chẳng có ai để dùng, nhất định phải ép buộc một bà bụng ỏng hay sao?”
Kỳ Kỳ Cách cũng không quay đầu: “Chị biết lúc này đây chị nói gì thì em cũng sẽ không tin. Sau khi chị đưa em đến biên giới, tự em nghĩ cách chạy đi, đi tìm Tần Miện. Trước mắt, nhà duy nhất có thể chống lại Ninh gia cũng chỉ còn lại Tần gia thôi.”
Dứt lời, lại là một roi rất hung hãn.
Con ngựa bị đau, càng chạy nhanh hơn.
Xe ngựa là loại cực kỳ đơn sơ, Lạc Anh cuốn chăn bông mà còn cảm thấy người bị va đập đau vô cùng, huống chi là một phụ nữ có thai?
Nàng hung hăng thả rèm xuống, thầm nhủ trong lòng, cái loại phản đồ này, mình còn thương xót làm gì?
Có khi là người ta còn đang chơi trò khổ nhục kế với mình đấy.
Nhưng qua nửa canh giờ nữa, nàng lại vén mành lên:
“Tiểu Hổ tử đâu? Cũng là lừa tôi sao?”
“Việc này thì không lừa em.”
Gió thổi tan lời nói của nàng ta, bên tai có vị chua xót nồng đậm bay đến:
“Chị vốn là do lão Hãn vương bắt về, Đại phi đã cứu chị, dạy chị nói tiếng Nam Trần, cho chị ăn những món bánh ngọt rất ngon. Đại phi ra lệnh cho chị ở trấn Bắc, sống cuộc sống của người bình thường. Cho đến tận năm năm trước, nhận được tin của Đại phi thì chị mới biết hóa ra người chị phải đợi là em.
Tin viết chị tìm cơ hội tiếp cận em, lại chẳng hề nhắc đến phải làm gì. Năm năm qua đi, chị thật sự tưởng là chị đang sống cuộc sống như những người bình thường khác, cho đến khi tiểu Hổ tử bị dẫn đến bên cạnh Đại phi…..”
Lạc Anh vừa nghe đến đây, lại không nhịn được nữa, vội vàng hỏi: “Thế bây giờ tiểu Hổ tử ở đâu?”
Dứt lời, lại cảm thấy hình như giọng điệu của nàng hơi thân thiết quá, vội giải thích: “Chị đừng có mà hiểu nhầm, tôi sẽ không tha thứ cho chị. Chỉ là do tôi nhìn tiểu Hổ tử lớn lên, trẻ con là vô tội.”
“Đúng thế, trẻ con là vô tội.”
Tiếng nói của Kỳ Kỳ Cách nhỏ hẳn đi, một tay lặng lẽ vuốt bụng mình.
Người làm cha mẹ sẽ nguyện ý làm tất cả mọi việc vì con. Cho dù trở thành ác quỷ, cho dù vĩnh viễn ở Địa ngục.
Nhỡ đâu đứa con không còn nữa, tia hy vọng cuối cùng của cuộc đời cũng không còn nữa.
“Lạc Anh, bất kể như thế nào, là chị có lỗi với em!”
Nói xong câu này, Kỳ Kỳ Cách quất một roi thật mạnh, đồng thời ra sức hét lớn:
“Vào trong xe thay quần áo đi. Lạc Anh, đừng quên, chị là người của Đại phi, nếu em nói thêm câu nào nữa mà chị hối hận, chị sẽ đưa em thẳng đến Đại Đô!”
Lạc Anh cắn môi gắt gao, hai mắt phiếm đỏ, quay đầu đi, thả mành thật mạnh xuống.
Đi liên tục ba ngày, trừ việc nhanh chóng liên đường, hai người không giao lưu thêm gì nữa.
Thỉnh thoảng vào lúc nghỉ ngơi, Kỳ Kỳ Cách sẽ chống một tay vào gốc cây, một tay đỡ thắt lưng, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn. Nhưng đợi đến khi Lạc Anh ngẩng đầu nhìn sang, nàng ta đổi vẻ mặt bình thường ngay lập tức, lạnh nhạt nhìn lại.
Đợi đến khi nhìn thấy bóng dáng của thành quách, cuối cùng Kỳ Kỳ Cách thở phào một hơi.
Nàng ta thả chậm dây cương, bắt đầu dặn dò Lạc Anh:
“Tần Tướng quân đã ở trong thành tiếp ứng từ lâu, lát nữa đưa em đến chỗ Tướng quân, nhiệm vụ của chị sẽ hoàn thành.”
Vó ngựa lọc cọc lọc cọc, nhưng cũng chẳng hề bớt xóc nảy vì giảm tốc độ.
Lạc Anh tinh mắt phát hiện ra dưới váy Kỳ Kỳ Cách đã nhiễm đỏ một mảng.
Lạc Anh bị dọa sợ nhảy dựng: “Chị, chị chảy máu rồi!”
“Chị biết.”
Đôi lông mày của Kỳ Kỳ Cách nhíu lại thật chặt, cuối cùng cũng lộ ra một chút đau đớn trên khuôn mặt. Há miệng hô hấp, hơi dựa người ra đằng sau, áp tay lên bụng:
“Đại khái là chị sắp sinh rồi.”
“Cái gì?”
Lạc Anh khoác lấy cánh tay nàng ta, hoảng sợ muôn phần: “Chị, không phải chị mới bảy tháng à, sao lại sắp sinh?”
“Việc sinh con mà, nó muốn ra lúc nào thì chị còn có thể ngăn cản chắc?”
“Thế, thế tôi nên làm gì đây?”
Lạc Anh hoang mang lo sợ, nhìn tòa thành cách đó không xa, chủ động ngồi ra phía ngoài, cố hết sức đẩy đưa Kỳ Kỳ Cách vào bên trong:
“Chị vào trong nằm đi, để tôi đánh xe vào thành tìm một quán chữa bệnh.”
“Không được.”
Dưới thân Kỳ Kỳ Cách lại trào ra máu tươi, nàng ta đau đớn hét lên:
“Nó, nó muốn ra rồi.”
Lạc Anh luống cuống tay chân, dừng xe ngựa lại, hai tay run rẩy giơ phía trên bụng Kỳ Kỳ Cách, muốn tiến gần lại sợ hãi vô cùng, chỉ có thể hỏi:
“Thế tôi nên làm gì, chị sẽ sinh ở đây à?”
“Á!”
Kỳ Kỳ Cách kêu rên thảm thiết, gật đầu thật mạnh, bảo Lạc Anh:
“Vào, vào trong xe.”
*
Trải qua một phen đau đớn đứt ruột đứt gan, rốt cuộc, một em bé sơ sinh cất tiếng khóc chào đời.
Kỳ Kỳ Cách gian nan ngẩng đầu, cắn đứt dây rốn, kéo bỏ nhau thai còn dính trên người đứa bé chỉ cỡ bàn tay, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng.
Bé sơ sinh quá nhỏ, tiếng khóc như mèo con. Sau khi nhẹ nhàng lau sạch cho đứa bé thì quấn vải lại, đưa đến bên cạnh Kỳ Kỳ Cách, mừng như điên:
“Chị Ngọc Nhi, là một bé gái! Là bé gái mà chị vẫn luôn mong đợi!”
“Ừ!”
Khuôn mặt Kỳ Kỳ Cách vàng như nến, nhìn con gái mình lưu luyến không thôi, túm chặt lấy tay Lạc Anh:
“Anh tử, chị biết là chị có lỗi với em. Nhưng mà, niệm tình trẻ con là vô tội, em có thể nhận nuôi nó không? Không cần giàu sang phú quý, chỉ cần cho nó ăn cơm, để nó lớn lên trong bình an thì chị có chết cũng không còn gì hối tiếc.”
Lạc Anh còn chưa hết vui sướng, đôi mắt mờ mịt nhìn nàng ta:
“Chị đang nói gì thế?”
Kỳ Kỳ Cách cười thê thảm: “Chồng chị đã chết rồi, tiểu Hổ tử cũng chết rồi, giờ đây, chị cũng sắp chết. Đứa bé này, chỉ có thể nhờ vả em thôi.”
Lạc Anh nhìn theo xuống, váy của Kỳ Kỳ Cách đã bị máu tươi nhiễm đỏ hết. Giờ mà máu vẫn đang chảy ồ ồ ra, rất nhanh, đến cả váy của nàng cũng bị dính máu.
“Chị Ngọc Nhi, chị Ngọc Nhi. Chị sao thế?”
Cuối cùng, Lạc Anh cũng không kiềm nổi nữa mà bật khóc, ra sức lấy chăn bịt chặt, nhưng cũng không có tác dụng.
“Em gái ngốc, cuối cùng em cũng chịu gọi tên chị rồi.”
Đôi mắt của Kỳ Kỳ Cách ngấn nước, không biết là do hối hận về tất cả những gì mình làm ra, hay là rơi lệ vì con gái vừa mới sinh ra đã mất đi cha mẹ:
“Anh tử, nghe chị khuyên một câu, đừng giẫm trong vũng nước đục này nữa. Lòng dạ mấy người bọn họ đều quá rộng lớn, lớn đến mức không dung nổi tình nghĩa gì. Mặc dù Lý công tử tốt, nhưng lại không hợp với em. Em tìm một chàng trai bình thường mà gả đi, đừng, đừng để bị thương nữa…..”
Lạc Anh khóc nước mắt rơi như mưa, lắc đầu, nắm chặt tay nàng ta:
“Chị Ngọc Nhi, em không trách chị, em đã không trách chị từ lâu rồi. Lúc chị đến đón em, em đã tin chị. Chị đừng chết, em không gả, em không gả cho ai hết, chúng ta cùng nuôi dưỡng Tiểu Ngọc Nhi, ở bên cạnh đến khi nó lớn lên, được không?”
“Tiểu Ngọc Nhi?”
Kỳ Kỳ Cách quay đầu sang nhìn khuôn mặt chỉ bé như nắm tay của con gái, vẻ mặt suy yếu lộ ra nét cười:
“Đúng là một cái tên hay, cứ gọi nó là Tiểu Ngọc Nhi đi.”
“Anh tử, truy binh sẽ đến đây ngay lập tức, đừng để ý đến chị, dẫn Tiểu Ngọc Nhi đi đi. Sau khi vào thành đi tìm quán trọ, tìm Tần Tướng quân….. Tiểu Ngọc Nhi của chị, chị giao nó cho em đấy….. Chị… khoản nợ chị nợ em… rốt cuộc… rốt cuộc… trả được rồi…..”
Nói xong câu này, Kỳ Kỳ Cách nghiêng đầu sang một bên, tay thõng ra, mí mắt khép lại nặng nề.