Bên ngoài lều truyền đến tiếng sột sột soạt soạt, ngay sau đó, bà thím béo đi vào với sắc mặt nặng nề, chỉ vào nàng nói líu la líu lô. Bà ta nói với tốc độ rất nhanh, hình như dáng vẻ rất khẩn trương.
Không biết phải làm sao, Lạc Anh hoàn toàn không nghe hiểu, chỉ có thể buông tay bất đắc dĩ.
Bà thím béo rất sốt ruột, tiến lên trước muốn túm nàng. Đúng lúc này, rèm cửa lại bị đẩy ra, tiếp theo là một giọng nói thanh lệ vang lên, nói gì thì nàng cũng không hiểu. Nhưng rất hiển nhiên, bà thím béo hiểu rồi, vẻ mặt suy sụp, vái chào nàng một cái thật sâu, chậm rãi đi ra ngoài.
Đến lúc ra cửa còn lo lắng nhìn lại Lạc Anh một lần.
Lạc Anh đã cả ngày không ra ngoài, tầm mắt được che chắn, bỗng nhiên lại bị ánh sáng làm cho đau đớn. Nàng không nhịn được mà giơ tay lên che mắt, miễn cưỡng nhìn qua kẽ ngón tay, cố phân biệt người đến.
Người phụ nữ trẻ tuổi, đầu đội kim quan, mặc một bộ màu tím tượng trưng cho thân phận quyền quý. Rõ ràng khuôn mặt vẫn còn tuổi thanh xuân, lại mặc rất già dặn.
Dù là như thế cũng không che được dung nhan tuyệt thế như tiên kia.
Người con gái với tư sắc như vậy, Lạc Anh chỉ từng gặp một người trong cuộc đời này.
Đầu óc nàng ngẩn ngơ, bất giác thốt lên tên của nàng ta”
“Ninh….. Ninh Nghiên.”
Ninh Nghiên mang ý cười nhìn nàng, chậm rãi nhấc tay lên, quay mặt đi dặn dò mấy người bên cạnh bằng tiếng Bắc Ngụy, rồi đám người sau lưng lũ lượt ra ngoài.
Trong nháy mắt, lều trại chỉ còn lại hai người họ.
Lạc Anh cảnh giác, nhìn chằm chằm nàng ta, thấy nàng ta đi thong thả đến bên cạnh nàng, thong thả ngồi xuống, nghiêng mặt nhìn nàng, khẽ thở dài:
“Gặp lại chốn cũ, ta còn tưởng sẽ lệ nóng doanh tròng đấy.”
Lạc Anh nói thẳng: “Chị Ngọc Nhi đâu, còn sống không?”
Nàng cũng không phải là con ngốc.
Nơi này là sâu bên trong thảo nguyên, không có người dẫn đường sẽ không vào được. Ninh Nghiên là Đại phi, có thể tìm đến đây một cách chuẩn xác, chắc đến tám, chín phần mười là không thoát khỏi quan hệ đến Ngọc Nhi.
Ninh Nghiên cũng không thấy lạ về câu hỏi của nàng, mỉm cười: “Kỳ Kỳ Cách đã trở lại bên cạnh ta rồi.”
Lạc Anh hít một hơi thật sâu, trái tim hơi nhói đau.
Về thân phận của Ngọc Nhi, thật ra mấy ngày này nàng cũng có chút nghi ngờ.
Đột nhiên đến tìm nàng, đột nhiên xảy ra chuyện, lại đột nhiên mất tích. Rất khó thuyết phục là người Bắc Ngụy tốn chừng đấy công sức chỉ để giam lỏng nàng.
Rốt cuộc Ngọc Nhi sắm vai nhân vật nào trong câu chuyện này đây?
Chỉ có điều, nàng không muốn nghi ngờ bạn tốt. Ngọc Nhi là người thân thiết nhất của nàng ở trấn nhỏ nơi đất Bắc. Hai người cùng trải qua quãng thời gian năm năm rất vui vẻ. Nàng thà tin rằng thật sự do chính mình xui xẻo, không hiểu sao lại bị người bắt cóc.
Nhưng lời của Ninh Nghiên đã hoàn toàn đánh tan một tia ảo tưởng cuối cùng của nàng.
Lạc Anh quay đầu, rất cố chấp mà giữ cho nước mắt không rơi xuống, hỏi ra vấn đề cuối cùng.
Cũng là vấn đề mà nàng quan tâm nhất:
“Lý Diên Tú… chàng… sao rồi?”
Đối phương im lặng một hồi, lúc lâu sau mới thở dài u ám:
“Chàng rất không tốt, có lẽ… sẽ mất mạng.”
Nghe được câu này, Lạc Anh đứng bật dậy, nhìn chằm chằm nàng ta, lạc cả giọng:
“Cô, cô muốn giết chàng?”
“Không.”
Ninh Nghiên cũng đứng dậy theo.
Năm năm không gặp, thân hình của nàng ta có vẻ hơi gầy guộc. Có lẽ là đã nhồi nhét quá nhiều việc phiền lòng, chút tình cảm đẹp đẽ lần gặp gỡ bất ngờ đó trở nên không đáng một đồng ở trước mặt nước nhà, trước mặt thiên hạ.
“Chàng tưởng là anh trai đã bắt ngươi đi, ra roi thúc ngựa trở về Ưng Thiên. Không biết đã chọc giận anh trai thế nào, chỉ sợ không giữ được mạng.
Lạc Anh không dám tin tưởng, lầm bầm: “Sao có thể, Ninh Mặc là anh em tốt của chàng, sao có thể giết chàng.”
“Lúc đó là lúc nào, bây giờ lại là lúc nào. Có lẽ, anh trai của năm đó còn có hai, ba phần thật lòng. Giờ đây, thân ở địa vị cao đã lâu, chỉ sợ mấy phần thật lòng kia đã bị nghi kỵ và lộng quyền nuốt sạch từ lâu rồi.”
Nói đến đây, Ninh Nghiên đi chậm rãi đến trước đống lửa, nhặt từng khúc củi lên rồi cho vào bên trong.
Ngọn lửa bùng lên trong nháy mắt, nhảy nhót điên cuồng. Đôi con ngươi màu hổ phách của Ninh Nghiên bị che kín một tầng màu vỏ quýt quỷ dị.
Lạc Anh không hiểu: “Năm năm trước, cô đã sắp xếp người bên cạnh tôi rồi? Tôi đến Bắc Ngụy, gặp được Ngọc Nhi, chỉ sợ đều ở trong tính toán của mấy người đi. Tôi không hiểu, vì sao thế? Tôi chỉ là một con bé ở nông thôn rất hoang dại, đáng giá để mấy đại nhân vật như các người làm to chuyện sao?”
Nàng cảm thấy thật sự vô lý.
Bất kể là Ninh Mặc, hay là Ninh Nghiên, chỉ cần một ngón tay của họ cũng đã đủ để nghiền chết nàng rồi, cần gì phải dùng kế vu hồi như thế.
Giống như lần này vậy, ra một bút lớn để bắt nàng, rồi lại thả nàng.
Nàng chỉ cảm thấy hai anh em này đều bệnh.
Bệnh điên!
“Đúng thế, lẽ ra hẳn là cô nên sống qua cả đời này một cách bình lặng, nhưng ai bảo cô gặp được Lý Diên Tú đâu?”
Giọng nói của Ninh Nghiên rất bé, như khói sương, tựa hồ vừa chạm vào sẽ tan mất:
“Từ một khắc cô và Lý Diên Tú ký hôn thư, anh trai đã biết được rồi, dùng kế để cô thành công cứu được Phương Cẩn, dẫn nó suốt một đường nhập cung, cuối cùng cô trở thành quý nhân, cũng trở thành một quân cờ trong tay anh trai.
Lúc đầu, tất cả đều rất thuận lợi. Thằng bé Phương Cẩn kia đã thích cô thật, mà cô, cũng đã thích anh trai một cách thành công.”
Con ngươi của Lạc Anh co lại, nhìn nàng ta mà không thể tin được.
Đồng thời, những sự việc trước kia nhanh chóng xẹt qua đầu như từng bức tranh kết lại thành một đoạn hình ảnh.
Công tử dịu dàng như ngọc của lúc mới gặp, phóng đãng khó kiềm lúc uống rượu, thành kính lúc thả đèn hoa sen bên bờ sông Kim Thủy, tình cảm sâu nặng đong đầy mắt lúc giải vây dưới trăng………. Từng màn một đều tái diễn.
Hóa ra, những người làm nghề diễn chân chính là những người làm việc lớn này đây.
Lạc Anh hơi mất mát trong lòng, nhưng đã điều chỉnh lại tâm trạng một cách nhanh chóng, nhún vai, giọng điệu không thèm để ý:
“Thế thì đúng là đã làm khó cho Ninh công tử rồi, phải lá mặt lá trái theo dã nha đầu tôi đây.”
Ninh Nghiên đặt củi khô trong tay xuống, chậm rãi đứng lên, ngồi về chỗ cũ.
Đôi mắt nghi ngờ, giọng điệu chân thành:
“Lạc Anh, bất kể cô tin hay không, lần gặp mặt ở Từ Châu, ta thật sự xem cô là bạn.”
Cái chữ bạn này phát ra từ miệng nàng ta sao mà buồn cười quá.
Trước nay nàng vẫn có tính cách nóng nảy, lúc thích người thì sủng người trong lòng bàn tay. Lúc không thích, có thể giết người mà không cần suy nghĩ:
“Tôi không dám làm bạn với Ninh cô nương đâu, vừa bắt cóc, lại giam lỏng. Tôi thấy, nếu cô không ngại thì hãy quên cái đoạn quá khứ của chúng ta đi. Tôi cũng xem như mình bị mù, nhận nhầm người.”
Con ngươi của Ninh Nghiên chợt lóe, giọng điệu hơi buồn bã: “Lạc Anh, là do cô có lỗi với ta trước.”
Ay ui!
Thế nào là lật mặt, hôm nay nàng cũng xem như được mở rộng tầm mắt rồi.
“Thế thì tôi xin được thỉnh giáo, Ninh cô nương, là do lúc tôi bị bắt cóc đã không phối hợp cho tốt, hay là tôi không nên đợi cô bắt, mà phải vui vẻ tự lên xe ngựa, thế mới gọi là không phụ lòng cô đây.”
Nàng bị tức giận đến không tỉnh táo, nhấc cái bát trà trên bàn lên uống. Đợi vào miệng mới phát hiện ra là sữa dê không thích uống nhất. Vừa mặn, vừa tanh, muốn nhổ ra cũng không kịp nữa, chỉ đành cau mày nuốt vào.
“Khó uống hả!”
Ninh Nghiên khẽ nói: “Ta cũng không thích uống.
Gả xa gần bảy năm, lão Hãn vương chết rồi, ta lại đi theo con trai lão, thành Đại phi. Nhưng thế thì thế nào chứ? Ta vẫn phải uống trà sữa khó uống, gặm thịt khô khó nuốt, cả người dính đầy mùi tanh hôi của súc vật, mặc áo da lông thô bỉ như cũ.
Nhưng điều làm ta khó chịu nhất chính là người nằm bên cạnh ta chỉ có thể là người ta không yêu.”
Nàng ta nói buồn thương như thế, đến cuối cùng, ánh mắt còn có nước mắt trong suốt lóe qua.
Cơn tức của Lạc Anh bị chặn ngang ngay lập tức.
Nghẹn một lúc lâu mà cũng chẳng phun được câu nào ra cả.
Ninh Nghiên cười mang nước mắt, quay đầu sang, mỉm cười nhìn Lạc Anh, ánh mắt tràn ngập sự cô đơn:
“Lạc Anh, kể từ khắc ta bị gả đến Bắc Ngụy, duyên phận của ta với Diên Tú đã bị cắt đứt đến không còn khả năng nào nữa. Làm sao ta lại không biết, cuối cùng, ở bên cạnh chàng cũng sẽ có người bầu bạn, cũng sẽ có con trai, con gái. Nhưng người bầu bạn chàng đó có thể là bất kỳ ai, chỉ có duy nhất là cô thì không được.
Ta có thể chấp nhận chàng thành thân theo quan niệm thế tục, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận chàng đã yêu một người con gái khác. Đặc biệt còn là cô, người mà ta đã từng thưởng thức, từng yêu mến.”
Lạc Anh bị lý luận của nàng ta làm cho ngây người.
“Tôi không hiểu.”
“Đương nhiên cô sẽ không hiểu.” Ninh Nghiên nhanh chóng tiếp lời nàng: “Bởi vì căn bản là cô chưa từng trải qua đêm dài đằng đẵng phải nằm dưới thân một người, chỉ có thể dựa vào ảo tưởng đó là khuôn mặt của một người khác mới có thể gian nan sống sót. Nếu người bên cạnh Diên Tú là người nào đó, như thế với ta mà nói chính là mờ ảo, trống rỗng. Nhưng thế mà lại là cô, hình ảnh đã cụ thể rồi.
Lạc Anh, ta đã từng xem cô như chị em, cho nên, cô càng không thể gả cho chàng trai mà ta yêu được.”
Nói xong câu này, Ninh Nghiên lấy một vật sắc nhọn ở trong người ra, mạnh mẽ đâm vào hướng ngực nàng.
Lạc Anh tránh né theo bản năng, đợi nhìn rõ là vật gì mới phát hiện, hóa ra là một cái trâm vàng.
Hình dáng của cái trâm không quá giống cái trâm của Lý Diên Tú, nó chỉ là một cái hình hoa mai đơn giản, nhưng mũi trâm được mài nhọn vô cùng. Không có gì để nghi ngờ, nếu dùng sức đâm vào ngực, không chết cũng sẽ bị thương nặng.
Lạc Anh cũng thay đổi sắc mặt: “Cô muốn giết tôi?”
Từ lúc Ninh Nghiên xuất hiện đến bây giờ, cho dù trong lòng có oán, nàng cũng không thể tưởng tượng được Ninh Nghiên sẽ ra tay thật sự.
“Giết cô?”
Ninh Nghiên chớp mắt đùa giỡn, vẻ mặt vô tội: “Sao có thể chứ?”
Nàng ta quơ quơ cái trâm vàng trong tay, nó được ngọn lửa chiếu vào, phản ra ánh sáng chói mắt:
“Ta chỉ là muốn làm một cái kí hiệu cho cô mà thôi, Lạc Anh, giữa loạn thế, con gái quá đẹp cũng không phải là chuyện tốt.”
Nàng ta cười tàn nhẫn mà ngây thơ. Cuối cùng trong ánh mắt lại lộ ra điên cuồng. Thừa dịp Lạc Anh chưa kịp phản ứng, nhảy bổ đến, giơ tay lên cứa một phát rất hung hăng trên má trái nàng.
Theo sau tiếng hét chói tai tê tâm liệt phế của Lạc Anh, trâm vàng rơi xuống đất, mang theo mấy giọt máu đỏ sẫm.
Ninh Nghiên đứng thẳng, nhìn Lạc Anh đang nằm dưới đất, cuộn người lại vì đau đớn, nàng ta thở dài khẽ đến khó có thể nghe thấy, lại khôi phục sự cao quý khi mới vào cửa:
“Một vết sẹo đổi một mạng. Rồi có một ngày, cô sẽ phải cảm ơn ta.”
Dường như không đành lòng nhìn cảnh này, nàng ta siết chặt cổ áo lông cáo, nhấc chân bước nhanh rời đi lều trại tràn đầy mùi máu tanh này.
Lạc Anh đau đến sắp ngất đi rồi.
Nàng ôm má, có thể cảm thấy được máu tươi đang chảy ồ ồ ra ngoài. Miệng vết thương cứ như đã bị ngọn lửa thiêu đốt, đau vào tận tim.
Mặt của mình đã bị hủy, cho dù trở về cũng không có cách nào gả cho Lý Diên Tú nữa rồi.
Lạc Anh gắng sức mở to đôi mắt cay xè, không dám để nước mắt chảy xuống, tránh vướng vào miệng vết thương. Lại cắn răng bỏ tay ra, xé một miếng vải ở làn váy, bắt đầu lau máu trên mặt.
Có lẽ là đã được Ninh Nghiên dặn dò, không có một ai tiến vào.
Lạc Anh chịu đựng sự đau đớn, bịt lại miệng vết thương, qua hồi lâu sau, cuối cùng cũng không chảy máu nữa. Nàng tìm ở xung quanh, chỉ có một cái chậu gỗ đầy nước, nhìn vào bóng trong nước, thấy được dáng vẻ hiện tại của mình một cách rõ ràng.
Đôi mắt to có viền đỏ nhạt, cái mũi và cằm đều dính vết máu. Mà chói mắt nhất chính là từ trên xuống dưới má trái có một miệng vết thương hở rất sâu, to cỡ khuôn miệng trẻ con vậy, đang phiếm trắng bệch.