Lạc Anh ôm bé gái sơ sinh, bước một bước mà quay đầu đến ba lần để nhìn xe ngựa, rồi nàng hung hăng lau nước mắt, sải bước tiến về phía trước.
Nhìn thành quách có vẻ như ở ngay trước mặt, nhưng thực tế đi bộ bằng chân thì cũng khó khăn vô cùng. Càng khỏi nói đến nàng đã bị nhốt bao nhiêu ngày nay, đôi chân đã yếu ớt như bông từ lâu.
Cho dù là như thế, nàng cũng phải để xe ngựa lại cho chị Ngọc Nhi.
Nàng không thể để cho chị ấy phơi thây nơi hoang dã được.
Đã không thể lập mộ, dựng bia cho chị ấy, tối thiểu cũng phải để cho thân xác chị ấy có một chỗ an nghỉ.
Còn may, còn may…..
Nàng cúi đầu, khẽ vén góc chăn quấn bé gái lên, bé gái sơ sinh nàng đang ôm trong lòng vẫn còn chưa mở mắt, trên tóc vẫn còn dính vết máu, đang ngủ say sưa.
Lạc Anh hít một hơi thật sâu, vì chị Ngọc Nhi, vì bé Tiểu Ngọc Nhi, nàng phải vào thành, sau đó phải sống cho thật tốt.
Vào trong thành, nàng đã tìm được quán trọ một cách nhanh chóng.
Nàng kéo lại áo khoác bông to rộng, cũ nát, giơ một tay lên vuốt lại tóc tai bay tán loạn. Xong xuôi mới ôm chặt bọc chăn quấn em bé, khập khà khập khiễng đi vào.
Quán trọ cũng không lớn nhưng việc buôn bán lại rất náo nhiệt, tầng một có tám cái bàn thì khách đã ngồi đầy bảy cái.
Lạc Anh ngồi xuống cái bàn không người ở trong góc.
Tiểu nhị cầm bình trà, vui vẻ chạy đến. Đợi đến khi tập trung nhìn trước mắt, sắc mặt thay đổi ngay lập tức:
“Đi, đi, đi, ăn mày xin cơm mà cũng dám chạy đến đây, mau cút đi, nếu không lát nữa nắm đấm của ông đây sẽ không nhận người quen đâu đấy.”
Lạc Anh nhịn xuống cơn đói trong bụng, vừa hé miệng muốn hỏi có người nào họ Tần không, bỗng thấy tiểu nhị tươi cười đầy mặt, khom lưng chạy đến trước cửa:
“Ai da, đây không phải là Ngọc Xuân gia gia à, sao ngài lại đích thân đến đây, có chuyện gì thì cứ căn dặn là được ạ.”
Cây cột trong phòng đã chắn hình bóng của một người, chỉ nghe thấy giọng nói rất dịu dàng:
“Tiểu nhị, cửa hàng cậu đề cử thật sự rất được đấy. Lần này mua hàng thuận lợi như thế cũng không thể bỏ qua công lao của cậu được. Chỗ bạc này xem này quà tạ lễ đi.”
Tiểu nhị mừng rỡ như điên: “Ngọc Xuân gia gia, ngài quả đúng là ông nội ruột thịt của tôi rồi!”
……….
Ngoài cửa truyền vào âm thanh ồn ào, người trong phòng ngừng đũa ngay lập tức, ánh mắt đều bị hấp dẫn.
Một gã mặc trang phục Bắc Ngụy, dùng tiếng Hán cứng đờ hỏi:
“Có nhìn thấy, một người nữ?”
Dáng người gã cao to, bên thắt lưng có treo một thanh loan đao cực lớn, nhìn cả người có vẻ hung tợn, dữ dằn, hết sức đáng sợ.
Những người khách đều cúi đầu, không dám đáp lời, chỉ sợ rước họa vào thân.
Tiểu nhị vội tiễn ôn thần ra ngoài:
“Vị lão gia này, ngài xem chúng tôi đây toàn đàn ông, đàn ang, làm gì có nữ đâu.”
Gã kia tinh mắt, chỉ liếc một cái đã thấy Lạc Anh ngồi ở trong góc.
Gã trừng mắt tức giận, dùng ánh mắt dọa tiểu nhị lui bước, rồi sải chân đi đến trước mặt Lạc Anh:
“Ngươi, là nữ!”
Cả người Lạc Anh đã run rẩy.
Nàng không ngờ đến đám người Bắc Ngụy này lại hung tợn như thế, dám diễu võ dương oai ngay trên đất Nam Trần.
Ôm chặt bọc chăn trong lòng, gắng gượng bình tĩnh, ngẩng mặt lên, cười nói:
“Vị đại ca này, tiểu nữ ở đây là đang đợi phu quân.”
Lại không hề hay biết có một người ở phía bên kia cột, lúc nghe thấy giọng nói của nàng, cả người chấn động, không thể tin nổi mà quay đầu sang, nhìn nàng chằm chằm.
Tiểu nhị cũng sợ xảy ra chuyện gì, vội đi qua giúp giảm nhiệt:
“Đúng thế đại gia, vị này cũng vừa mới vào thôi, ngài xem, còn chưa kịp gọi đồ nữa.”
Con ngươi màu hổ phách của gã kia nhìn nàng chằm chằm, người bị gã nhìn cũng toát một lớp mồ hôi.
Đúng vào lúc này, có người mở miệng:
“Không phải đã bảo mình về phòng đợi à, lúc tôi về sẽ gọi cơm lên phòng mà? Tiết trời giá lạnh, nhỡ đâu bị đông cứng thì phải làm sao cho tốt đây.”
Trong lúc lời được cất lên, một chàng trai mặc áo khoác bông màu xanh nước biển đi đến.
Khi đến trước mặt nàng, Ngọc Xuân nắm lấy tay nàng, tình ý sâu nặng:
“Xem mình này, cứ luôn bất cẩn thế.”
Lại dặn dò tiểu nhị: “Bảo nhà bếp làm mấy món ngon đưa thẳng vào phòng tôi đi. À, đun chút nước nóng nữa, để phu nhân nhà tôi tắm rửa.”
Há chỉ là Lạc Anh, đến cả tiểu nhị cũng ngẩn ra rồi.
Đã ở quán trọ mấy ngày, chưa bao giờ nghe nói vị gia ra tay hào phóng này đã có vợ.
Nhưng mà từ nhỏ tiểu nhị đã kiếm ăn nơi phố chợ, dưỡng được lòng dạ hiểu chuyện vô cùng, huống chi vừa mới nhận bạc cho vào tay áo, lập tức nịnh nọt:
“Vâng, sẽ làm tốt ngay đây thưa ngài.”
Sau khi dặn dò, thân hình cũng không cao to mấy của Ngọc Xuân đứng chắn trước Lạc Anh, vẻ mặt nghiêm túc, nói với gã dị tộc:
“Không biết người ngài muốn tìm là người nào, nhưng lại cứ nhìn chằm chằm vào phu nhân nhà tôi như thế là đang coi thường Nam Trần chúng tôi không có máu đàn ông hay sao?”
Lập tức, trong phòng bắt đầu xì xào bàn tán.
Cũng có người thẳng tính, cảm thấy căn bản là không phải gã này đang đi tìm người, mà chỉ đơn giản muốn đùa giỡn con gái nhà lành thôi. Hơn nữa, còn đùa giỡn trước mặt phu quân người ta, quả thật là khinh người quá đáng.
Từ sau chính biến năm năm trước, Bắc Ngụy đã thò tay vào càng lúc càng sâu. Nhất là loại trấn nhỏ biên giới này có hai tộc sống lẫn lộn, rất dễ dàng xảy ra va chạm.
Gã kia có ánh mắt như chim ưng, nhìn Ngọc Xuân một cách lạnh lùng.
Ngọc Xuân lại chẳng hề ngại ngần, ánh mắt dịu dàng mà cũng rất mạnh mẽ, nhìn lại gã, thân hình không cao to lắm mà lại như một ngọn núi nhỏ, che Lạc Anh và đứa bé rất kín kẽ.
Cuối cùng, có lẽ là gã kia cũng không muốn gây ra xung đột, bô lô ba la nói mấy câu với mấy tên mặc trang phục giống hệt ở sau lưng, rồi rời đi.
Ngọc Xuân quay người, khẽ nói với Lạc Anh:
“Ở đây nhiều người, phức tạp, lên gác trước rồi hãy nói.”
Giờ phút này, Lạc Anh như chim sợ cành cong, nội tâm hoảng hốt vô cùng.
Chắc chắn mấy gã dị tộc là do Ninh Nghiên phái ra đi bắt nàng. Mà không biết người trước mặt này nhảy từ đâu ra, có phải là người do Tần Miện để lại không?
Hơn nữa, so sánh với mấy gã dị tộc, người này không to cao bằng, nhìn có vẻ dễ đối phó hơn một chút. Nhỡ đâu có biến, nếu nàng ở trong tay người này, chắc là cơ hội chạy trốn sẽ càng nhiều hơn chút.
Trong lòng so đo rồi mới căng thẳng đi theo lên gác.
Vào trong phòng, thấy Ngọc Xuân đóng cửa, Lạc Anh bị dọa sợ đến giật mình, bày ra dáng vẻ nghênh địch, ánh mắt tràn đầy phòng bị:
“Anh muốn làm gì?”
Trong ánh mắt là sự xa lạ rất đậm.
Mặc dù đã đoán được từ trước, Ngọc Xuân vẫn hơi mất mát.
Nhưng rất nhanh, hắn đã điều chỉnh xong tâm trạng của mình, cười nói với Lạc Anh:
“Cô không nhớ tôi à?”
Thấy đôi mắt Lạc Anh mờ mịt, hắn tiếp tục kể: “Mùa xuân sáu năm trước, trong cái miếu hoang ở quận Trác…..”
Đôi mắt của Lạc Anh dần rõ ràng, rồi bỗng chớp lên ánh sáng: “Cậu là, cậu là ăn mày kia?”
“Phải.”
Ngọc Xuân mỉm cười, đôi mắt như tuyết tan mùa xuân, hóa thành những đốm sáng nhỏ: “Là tôi, Ngọc Xuân.”
Tha hương gặp được cố nhân làm cho tâm trạng của Lạc Anh tốt hơn ngay lập tức.
“Cậu, sao cậu lại ở đây thế?”
Đột nhiên nghĩ đến không biết có phải là người của Tần Miện không, Lạc Anh lại không cười nổi nữa.
Dường như đã nhìn ra kiêng kị trong mắt nàng, Ngọc Xuân giải thích: “Sau khi mặt sẹo chết, tôi không có chỗ để đi, bị người ta lừa bán đến Ưng Thiên làm nô lệ. May mà cha nuôi cứu tôi ra, cho tôi cơm ăn, còn dạy tôi buôn bán. Nay tôi chuyên đến phía bắc để mua hàng, không ngờ lại gặp được cô.”
Thấy Ngọc Xuân giải thích, xem cậu ta mặc giống như những người buôn bán bình thường khác, giờ Lạc Anh mới thở phào.
Bất kể như thế nào, nàng không muốn cố nhân bị liên lụy.
Lạc Anh còn chưa kịp nghĩ ra nên bịa chuyện thế nào đây, đột nhiên đứa bé sơ sinh trong lòng bẹp miệng khóc lên.
Nàng vội vã đong đưa dỗ em bé hệt như dáng vẻ của các bà mẹ trong thôn, nhưng cũng không vì thế mà tiếng khóc ngừng lại.
Bỗng trong lòng trống rỗng, hóa ra là Ngọc Xuân đã ôm lấy.
“Giao cho tôi đi.”
Ngọc Xuân đặt em bé sơ sinh lên giường, mở chăn quấn ra, cũng không ngẩng đầu lên:
“Là tiểu rồi, đi lấy chút vải lại đây.”
“À ừ.” Lạc Anh như vừa tỉnh mộng, nhưng nàng chẳng biết vải ở đâu, chỉ đảo quanh phòng, vòng vo như ruồi nhặng.
Ngọc Xuân hảo tâm nhắc nhở: “Mở cái rương gỗ ra, có một cái áo trong màu ánh trăng, cô lấy đến đây.”
Lạc Anh vội làm theo lời dặn.
Sau khi Ngọc Xuân cầm lấy, tìm chỗ đường may, ra sức kéo một cái, chỉ nghe thấy vài tiếng xoèn xoẹt, trên giường đã có thêm mấy miếng vải không đồng đều.
Gập vải lại, đặt dưới cái mông đo đỏ của em bé một cách thuần thục. Lại nhặt một cái chăn mỏng ở trên giường, gấp lại, bao bọc em bé cho cẩn thận. Ngẩng đầu thở dài:
“Làm cho em bé mấy bộ đi, còn có tã lót nữa. Ngoài ra, trong bụng bé trống rỗng, khóc cũng liên quan đến đói nữa, cô…..”
Vốn là Ngọc Xuân muốn hỏi nàng có thể cho bú không? Lại cảm thấy hơi đường đột, bèn ngậm miệng.
Lạc Anh rất xấu hổ, thế mà nàng lại quên mất, từ lúc ra đời đến bây giờ, đứa bé này còn chưa được một giọt nước vào bụng đâu, chắc chắn là đói rồi.
Nhưng đói thì có thể làm thế nào chứ, nàng còn là một đại cô nương đấy, ở đâu ra sữa mà cho bú được?
Nhìn ra nàng đang mất tự nhiên, Ngọc Xuân khẽ thở dài tận trong đáy lòng:
“Cô ở đây nghỉ ngơi trước, tôi đi một chút sẽ quay lại.”
Sau khi Ngọc Xuân đi, Lạc Anh cô đơn ngồi xuống bên giường, nhìn Tiểu Ngọc đã ngủ lại rồi, cảm thấy như một cơn ác mộng.
Cũng không biết bao giờ mới có thể tỉnh khỏi giấc mộng này. Lúc tỉnh dậy, lại thấy Tiểu Ngọc ngoan ngoãn bú trong lòng chị Ngọc Nhi, rồi nàng và chị Ngọc Nhi nói chuyện, tốt biết bao.
Lạc Anh tỉnh giấc, mơ mơ màng màng.
Trong phòng đã thắp nến, trên bàn bày đầy đồ ăn. Mà Ngọc Xuân đang ngồi nghiêng bên giường, một tay ôm Tiểu Ngọc trong bọc, tay kia cầm thìa, bón cho em bé ăn rất cẩn thận.
“Tỉnh rồi à?”
Ngọc Xuân ngẩng đầu nhìn nàng một cái, giải thích: “Đứa bé này rất ngoan, đã uống được nửa bát sữa dê rồi. Tôi đã dặn tiểu nhị tìm hộ một bà vú. Hai ngày này cứ bón sữa dê cho qua cái đã.”
Nói ra cũng thật lạ, đoạn thời gian trước ở lều trại, còn chạy trốn, cũng chẳng cảm thấy thế nào. Nhưng vừa mới ngủ một chút trên giường đệm mềm mại, lại cảm thấy cả người rã rời.
“Đồ ăn đã được làm nóng đến hai lần mà cô còn chưa tỉnh. May mà giờ vừa mới làm nóng xong, vẫn còn hôi hổi đấy, tốt xấu gì cô cũng ăn hai miếng đi.”
Lạc Anh gật đầu, đi đến ngồi xuống bên bàn, ăn một miếng, bỗng nước mắt chảy ra.
“Cảm ơn.”
Giọng nói của nàng hơi nghẹn ngào, miệng vết thương bị nước mắt chảy qua hơi đau rát.
Thấy thế, Ngọc Xuân cũng không mở miệng nữa.
Tiểu Ngọc đúng là đứa bé ngoan, ăn no cũng không làm loạn, lại đi ngủ rất say.
Ngọc Xuân đứng dậy, dịu dàng đặt em bé xuống, sau đó đi đến ngồi đối diện nàng.
Khuôn mặt trắng nõn của cậu ta có vẻ hơi giống người trời sinh đã yếu ớt. Cái cằm nhọn, môi mỏng đỏ, đều làm cho người ta cảm thấy nam sinh nữ tướng.
Nhưng ngay lúc này đây, đôi mắt kia so với bất cứ người đàn ông nào hay bất cứ người nào, đều có thể cho nàng ấm áp và sức mạnh.
Không hỏi nàng sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây, không hỏi nàng sao trên người đầy vết máu loang lổ, không hỏi nàng đứa bé sơ sinh này là ai, không hỏi nàng đã chọc phải phiền toái gì…..
Tất cả mọi thứ, cậu ta không hỏi gì cả, mà chỉ lặng lẽ đi chuẩn bị thật tốt.
Bởi vì cậu ta biết, Lạc Anh của lúc này đây cần nhất là bình yên.
Cho dù chỉ một khắc thôi cũng tốt rồi.