Hình như ngay lúc Tiêu Hạo Thiên đi bộ mười mấy phút, Cao Ánh Vy đã đến trại căn cứ của tổ chức quy tắc Thủ Hộ Giả. Sau khi xuống máy bay, Cao Ánh Vy đã vội vã chạy đến chỗ Tiêu Hạo Thiên đang ở. Ngay sau đó Cao Ánh Vy nhìn thấy Hắc Đế cũng đang chiến bào đen.
“Hả? Ánh Vy?” Hắc Đế cảm thấy có người đi tới thì mở mắt ra, là Cao Ánh Vy, trong lòng cô đột nhiên hơi hoang mang. Dù gì lần này Tiêu Hạo Thiên bị thương, thật sự là quá nghiêm trọng, xém chút, xém chút đã không về được.
Hốc mắt của Cao Ánh Vy đỏ hoe, vẻ mặt bi thương và phức tạp. Cô nhìn Hắc Để và hít một hơi thật sâu, giọng khàn lên tiếng: “Chị Hắc Đế, em muốn thăm Hạo Thiên...”
Hắc Đế lắc khoé môi, sau đó lại thở dài, cô không nhịn được nói với Cao Ánh Vy: “Ánh Vy, em đừng quá lo lắng. Vết thương của Hạo Thiên đã bắt đầu chuyển biến tốt, không nghiêm trọng như em tưởng tượng đâu. Em ấy... bây giờ em ấy đang hôn mê, em đi theo chị..."
Cao Ánh Vy gật đầu và nói: “Ừm, cảm ơn chị Hắc Đế, em se lặng lẽ thăm anh ấy, không làm phiền anh ấy, chị yên tâm...”
“Ừm... Vẻ mặt của Hắc Đế hơi phức tạp, cô cũng không nói gì thêm. Sau đó mở cửa phòng, đưa Cao Ánh Vy đi vào.
Trong lòng Cao Ánh Vy thấp thỏm, nhưng lúc Hắc Đế đưa cô vào trong phòng thì phát hiện trên giường trống không, cơ bản không có bóng dáng của Tiêu Hạo Thiên.
"Hả? Chị Hắc Đế? Hạo... Hạo Thiên đâu?” Cao Ánh Vy giật thót, nghi ngờ nhìn sang hỏi Hắc Đế bên cạnh.
Hắc Đế lúc này cũng đơ ra, vì cô chỉ canh giữ ngay cửa. Cô cơ bản không biết Tiêu Hạo Thiên sao lại mất tích. Hắc Đế lúc nãy cũng nôn nóng.
Nhưng một lúc sau, lúc Hắc Đế muốn đi tìm người thì trong phòng của Tiêu Hạo Thiên đột nhiên có một sợi năng lượng bị đứt.
Mà sợi năng lượng bị đứt đó, trong phòng, truyền lại giọng nói của Tiêu Hạo Thiên:
“Chị Hắc Đế, vết thương trên người em đã không sao rồi. Em đi đây. Em muốn ra ngoài dạo, nhìn chị đang tu luyện nên em cũng không làm phiền nữa, em xin lỗi. Chị đừng lo, em ra ngoài đi dạo, thăm thú một chút, vài ngày nữa em sẽ về Kinh Bắc. Tiêu Hạo Thiên để...”
Hắc Đế và Cao Ánh Vy nghe giọng Tiêu Hạo Thiên để lại, hai người cũng biết chuyện. Cao Ánh Vy đơ ra, cô cũng không ngờ sau khi tới đây, Tiêu Hạo Thiên đã rời khỏi, mà còn rất có khả năng ngay sau đó...
Hắc Đế cảm thấy tâm trạng của Cao Ánh Vy có gì đó không đúng thì vội an ủi Cao Ánh Vy: “Ánh Vy, em đừng lo, ít ra Hạo Thiên có thể tự mình rời khỏi, giống như em ấy nói, vết thương của em ấy không có trở ngại lớn, cho dù không an toàn thì ít ra cũng đỡ nhiều, đây là chuyện tốt, không phải sao?”
Cao Ánh Vy nghe vậy thì im lặng một lúc, vẻ mặt miễn cưỡng nở nụ cười với Hắc Đế, cô gật đầu và nói: “Ừm, em hiểu rồi. Chị Hắc Đế, chị không cần lo cho em..."
Hắc Đế cắn môi, muốn nói vài câu an ủi Cao Ánh Vy nhưng cuối cùng cũng không nói ra. Cuối cùng cô đành gật đầu và nói: “Ừm...”
Sau đó, Hắc Đế và Cao Ánh Vy đều im lặng.
Cao Ánh Vy ngơ ngác nhìn cái giường mà Tiêu Hạo Thiên nằm rất lâu sau đó mới lên tiếng với Hắc Đế: “Chị Hắc Đế, lúc nãy em từ Kinh Bắc tới đây, tuy Hạo Thiên đi rồi, nhưng em cũng không muốn rời khỏi đây nhanh vậy, chị... chị có thể ở lại đây với em không?”
Cao Ánh Vy nói xong thì hơi khựng lại, cô nói tiếp: “Chị Hắc Đế, em muốn nghe chuyện về cuộc chiến của mọi người và thế lực Hắc Ám, em muốn biết tất cả mọi chuyện mà Hạo Thiên bây giờ phải đối mặt...."
Hắc Đế suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý, cô nói: “Được..."
Sau đó, Hắc Đế và Cao Ánh Vy rời khỏi phòng, đi vào trong trại căn cứ của tổ chức quy tắc Thủ Hộ Giả, vừa đi vừa nói chuyện. Hắc Đế theo lời nhờ và của Cao Ánh Vy, đưa cô vào bên kia thế giới Hắc Ám, sau đó lại đưa Cao Ánh Vy vào thế giới dưới lòng đất.