Sau khi Tiêu Hạo Thiên nói xong, nhóm ánh sáng trắng bí ẩn sau một lúc im lặng mới nhìn chằm chằm vào Tiêu Hạo Thiên và nghiêm giọng nói: “Chàng trai, Nhị kiếp Nhân vương và Tam kiếp Nhân vương, mãi mãi không đơn giản như con tưởng tượng, càng đi lên càng khó thăng cấp.
Nhóm ánh sáng trắng bí ẩn lại run rẩy lần nữa. Đúng vậy, Tiêu Hạo Thiên nói anh hiểu rồi. Vậy thì đúng là hiểu thật.
Nhóm ánh sáng trắng bí ẩn chưa mở lời, hơn nữa trên người nó cũng toả ra năng lượng vô cùng thuần khiết lần nữa, tập trung vào ý thức của Tiêu Hạo Thiên.
Tiêu Hạo Thiên âm thầm cảm nhận năng lượng của nhóm ánh sáng trắng bí ẩn truyền tới, cỗ năng lượng đó khiến anh khó nói ra cảm nhận. Về bản chất, năng lượng ngang với đạo Bá hoàng, khả năng sống tràn trề bên trong.
Sau khi năng lượng bí ẩn này được tiêm vào cơ thể anh, đạo Bá hoàng của Tiêu Hạo Thiên tiếp tục tăng lên có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Sức chiến đấu và cảnh giới của anh cũng nhanh chóng thăng cấp.
Tuy cơ thể của Tiêu Hạo Thiên vẫn đang hồi phục sau hôn mê, nhưng anh có thể khẳng định, chờ vết thương trên người đã hỏi hẳn, sức chiến đấu của anh tuyệt đối có thể trực tiếp thăng cấp ngang với Nhị kiếp Nhân vương.
Mà nhóm ánh sáng trắng nói, tối thiểu trong ba tháng, để chủ Hắc Ám Tam kiếp Nhân vương của thế giới Hắc Ám xuất hiện, vậy thì đủ rồi.
Tam kiếp đối phương không xuất hiện, cho dù tất cả để chủ Hắc Ám ở mức Nhị kiếp của họ đều xuất hiện, Tiêu Hạo Thiên cũng tự tin có thể tiêu diệt toàn bộ bọn họ.
Cho nên... đủ rồi. Ít ra bây giờ đã đủ rồi. Còn chuyện của ba tháng sau, thì để sau hẵng nói.
Tiêu Hạo Thiên đang cười, nhóm ánh sáng trắng bí ẩn đã bắt đầu từ từ nói chuyện. Nhóm ánh sáng trắng từ từ biến mất trong thế giới ý thức của Tiêu Hạo Thiên.
Mà ngay lúc nhóm ánh sáng trắng đó biến mất, nó đã để lại một câu cho Tiêu Hạo Thiên: “Chàng trai, nếu thế giới này cuối cùng vẫn bị huỷ diệt, vậy cậu. vậy cậu hãy rời khỏi. Con đường tương lai của cậu còn rất dài, rất dài...
Sự tồn tại bí ẩn kia, sau khi truyền âm cuối cùng thì hoàn toàn biến mất.
Thể ý thức của Tiêu Hạo Thiên, sau khi im lặng một lúc lâu, anh cười rồi lắc đầu tự biên tự diễn: “Nếu cả thế giới này không còn, người thân và bạn bè của tôi cũng không còn, vậy cho dù tôi có rời khỏi đây thì cũng có ý nghĩa gì chứ...
“Cô độc vĩnh viễn ư? Không phải điều tôi muốn...”
Trong thế giới hiện giờ, trong mật thất mà Tiêu Hạo Thiên ngủ sâu, sau khi nhóm ánh sáng trắng bí ẩn biến mất, anh cũng mở mắt ra.
Tiêu Hạo Thiên mới tỉnh lại, cảm nhận dòng chảy thời gian của thế giới hiện tại, anh đoán ra, từ lúc anh hôn mê tới giờ, cũng không tới hai tiếng đồng hồ.
Tiêu Hạo Thiên nhìn vải băng trên người thì cảm nhận một chút, vẫn rất yếu, nhưng cơ thể đã không ngừng tự hồi phục. Vải băng trên người anh vẫn còn rất nhiều máu.
Tiêu Hạo Thiên hít một hơi thật sâu, vẻ mặt mỉm cười, sau đó anh đứng lên, hơi thở của đạo Bá hoàng nhúc nhích, rồi hướng ra ngoài.
Bên ngoài cửa mật thất, Tiêu Hạo Thiên thấy Hắc Đế đang ngồi nhắm mắt. Anh đột nhiên khựng lại, không chào hỏi Hắc Đế mà đi thẳng ra bên ngoài.
Khoảng thời gian này, những trận chiến liên tiếp, chỉ trong vài ngày, họ đã tổng cộng ba lần bước vào thế giới Hắc Ám. Trong những ngày qua, có quá nhiều chuyện đã xảy ra.
Tiêu Hạo Thiên đột nhiên nghĩ trên thế giới này, dạo bước yên ổn. Nếu thế giới này, mấy tháng sau cuối cùng bị huỷ diệt, vậy trước khi huỷ diệt, anh cũng muốn từ từ ngắm nhìn thế giới này.
Ngắm nhìn núi non sông nước của thế giới này, ngắm nhìn phong cảnh khác nhau. Nhân lúc vết thương trên người chưa khỏi hẳn, cũng nghỉ ngơi vài ngày.