Chồng của cô, dùng thực lực hành động, nhận được sự công nhận mức độ cao của các tướng sĩ. Ánh mắt của Cao Ánh Vy hơi phức tạp và gật đầu. Sau đó cô và Hắc Đế đi tới thế giới Hắc Ám phía trước, không có ai trong vườn chè hoang vắng này.
Hắc Đế chỉ vào đống đổ nát sau vụ nổ dữ dội trước mặt rồi nói với Cao Ánh Vy: “Ba tiếng trước, chính tại nơi này, Hạo Thiên đã giết một đế chủ Hắc Ám của nhất tôn nhất kiếp nhân vương trung kỳ, và hàng tá cường giả cấp đế vương Hắc Ám, đều do Hạo Thiên làm...
Cao Ánh Vy dùng sức cắn môi và gật đầu. Sau đó cô nói với Hắc Đế: “Vậy Hạo Thiên cuối cùng đã đánh được những đâu? Chị Hắc Đế, có thể dẫn em đi xem được không?”
Hắc Đế nhìn vào mắt của Cao Ánh Vy. Cô hiểu, Cao Ánh Vy muốn thấy chỗ mà nửa người còn lại của Tiêu Hạo Thiên đứng lên.
Sau khi Hắc Đế suy nghĩ một hồi thì gật đầu, nhưng vẫn răn đe Cao Ánh Vy: “Ánh Vy, em tới đó thì phải giấu hơi thở thật tốt. Tuy bây giờ một số cường giả ở thế giới Hắc Ám trong thời gian ngắn không xuất hiện, nhưng vẫn nên đề phòng bất trắc."
“Hơn nữa... hơn nữa em là vợ của Hạo Thiên. Nếu em bị nhốt ở đây thì Hạo Thiên sẽ gặp rắc rối..."
Cao Ánh Vy gật đầu: “Ừm, chị yên tâm đi chị Hắc Đế. Em, em chỉ đứng nhìn từ xa mà thôi..."
Hắc Đế ừm một tiếng, sau đó đưa Cao Ánh Vy đi. Trước khi đi vào thế giới Hắc Ám, đó là rào cản đầu tiên. Chỉ là ở đây thì còn lại một hố đen không đáy.
Cao Ánh Vy đứng từ xa, đưa tay cảm nhận đường biên hố to, ngay cả lúc này, nó vẫn tràn đầy năng lượng hung ác và tính hủy diệt.
Bất giác, trong mắt của Cao Ánh Vy rơi một giọt nước mắt xuống. Hai ba tiếng đồng hồ trước, chồng của cô, chính là đứng ở trung tâm của điểm nổ này, với ngọn lửa màu máu dày đặc khắp cơ thể, chỉ còn lại một nửa thân thể, nắm chặt trường kiếm nhưng vẫn tiếp tục chiến đấu chống lại thế giới Hắc Ám...
Cao Ánh Vy hơi im lặng, không nói một câu nào, chỉ yên lặng đứng tại đó. Hắc Đế đứng bên cạnh cô, Cao Ánh Vy cũng không nói chuyện, cô cũng không nói gì.
Rất lâu sau, mãi cho tới khi Cao Ánh Vy đứng đơ ra hơn mười phút thì mới cùng Hắc Đế rời khỏi thế giới Hắc Ám, quay ngược về thế giới thực.
Lại mười phút sau, trại căn cứ của tổ chức quy tắc Thủ Hộ Giả, không một bóng người, một nửa sân đã bị sập, Hắc Đế và Cao Ánh Vy ngồi trên ghế đá, Hắc Để rót cho Cao Ánh Vy một tách trà ấm.
Cao Ánh Vy bưng ly trà lên, uống một ngụm, vẻ mặt lộ vẻ bi thương, cũng rất kiên định. Tâm trạng của Cao Ánh Vy không cách nào hình dung được, ngổn ngang trong lòng, cô không nói nên lời.
Cuối cùng, Hắc Đế không nhịn được hỏi Cao Ánh Vy: “Ánh Vy, chị xin lỗi. Bọn chị... cuối cùng cũng kéo em vào cuộc. Năm năm trước, chị ở chiến trường ngoài nước, lúc mới quen Hạo Thiên, lúc đó em ấy đưa ảnh của em cho chị xem. Lúc đó em ấy nói với chị, em chính là ánh sáng trong đời em ấy. Rồi có một ngày em ấy sẽ về tìm em...
“Nhưng, nhưng thật không ngờ, thế giới này lại trở nên như vậy Hạo Thiên cũng bị mắc kẹt ở thế giới đầy áp lực, chiến đấu hết lần này tới lần khác. Em ấy giống như một con ngựa phi nước đại, không thể ở lại hay nghỉ ngơi..."
Cao Ánh Vy gật đầu, ừm một tiếng rồi mỉm cười nói: “Chị Hắc Đế, chị tin không? Trong tim em trước giờ chưa từng trách anh ấy. Hơn nữa em vì cả đời này có thể gặp được anh ấy, có thể gả cho anh ấy, sinh cho anh ấy một bé gái đáng yêu và hiểu chuyện. Đây chính là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời em, là thật đó...”
Cao Ánh Vy nói ra, vẻ mặt dạt dào niềm vui tận đáy lòng, và nở nụ cười hạnh phúc nữa.
Hắc Đế ngồi bên cạnh Cao Ánh Vy, dĩ nhiên có thể cảm nhận được lời nói của Cao Ánh Vy là nghiêm túc. Nhưng chính vì vậy, trong lòng của Hắc Đế mới càng thêm khó chịu.
Nhưng một lúc sau, khi Hắc Đế muốn nói tiếp với Cao Ánh Vy chuyện gì thì Cao Ánh Vy hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười với Hắc Đế: “Chị Hắc Đế, em muốn giúp anh ấy, em không muốn làm người phụ nữ phía sau anh ấy…"
Cả người của Hắc Đế run lên, cô chau mày, nhìn Cao Ánh Vy và nói: “Ánh Vy, em đừng nghĩ lung tung. Hạo Thiên sẽ không đồng ý đâu. Lúc trước em đeo mặt nạ giúp em ấy chiến đấu. Tuy em ấy không nói nhưng trong lòng rất lo cho em..."
Cao Ánh Vy hơi mỉm cười và lắc đầu: “Ừm, chúng ta nói sau đi. Lúc nãy em chỉ nói vậy thôi, được rồi, chị Hắc Đế, nếu Hạo Thiên không có đây, vậy em về trước đây
Cao Ánh Vy đứng lên, mỉm cười với Hắc Đế và nói: “Hạo Thiên nói, anh ấy nghỉ ngơi vài ngày thì sẽ đi tìm em và Thuý Hồng. Vậy em ở nhà chờ anh ấy là được..."
“Ừm, được..." Trong lòng của Hắc Đế vẫn hơi lo lắng. Dù gì lúc nãy những lời Cao Ánh Vy nói, khiến trong lòng cô rất lo, lo Cao Ánh Vy sẽ làm ra chuyện