Mấy câu nói của Lý Trạch Vũ giống như đòn cảnh cáo đánh vào đầu chưởng môn các phái.
Đối với họ mà nói thì Quy Khư giống như đầm rồng hang hổ.
Nếu như chỉ có mấy người bọn họ đi cùng Lý Trạch Vũ thì tỉ lệ ợ ra rắm cũng không cần suy nghĩ.
Nhưng nếu mang thêm một vài đệ tử thì khác, không đòi hỏi để đệ tử đối phó bao nhiêu cao thủ, chỉ cần thay mình kéo dài chút thời gian chạy trốn trong khoảnh khắc quan trọng là đủ. Vừa nghĩ thế thì mọi người lập tức suy sụp.
'Tống Thành Công sửa lời trước: “Chú em Lý đã dốc hết tâm huyết cho võ lâm chúng ta, trước sau diệt trừ hai tà giáo Vu giáo và Vô Tình Thần cung này, bây giờ chú em Lý có việc, các phái chúng ta há có thể bỏ mặc?”
“Lời Tống huynh nói hay lắm, võ lâm có Lý minh chủ trấn giữ mới có thể có một càn khôn tươi sáng, sao đệ tử môn phái chúng ta có thể khoanh tay đứng
nhìn?”
Hồ Nhất Phong nghiêm túc nói: “Hồ mỗ quyết định rồi, chuyến này sẽ mang tới hai trăm đệ tử tinh anh của phái Không Động tôi.”
“Tôi cũng mang hai trăm đệ tử.” “Tôi muốn dẫn ba trăm.” Trong lúc nhất thời chưởng môn các phái đồng loạt thay đổi ý kiến.
Lý Trạch Vũ rất hài lòng về việc này nên bèn nói: “Tôi cho mọi người ba ngày. trở về chỉnh đốn người ngựa, ba ngày sau chúng ta tập hợp ở sơn vực Côn Luân.”
“Chú em Lý, gặp nhau ở sơn vực Côn Luân.” “Lý minh chủ, đến lúc đó gặp nhé.”
Chưởng môn các phái vội vã trở về chọn lựa đệ tử thân thủ khá tốt, dù sao lần này phải đối mặt thế gia võ đạo cổ xưa, bọn họ không hể qua loa được.
Trong chủ đường to lớn lập tức chỉ còn lại hòa thượng Tố Nhân, đạo nhân Thanh Phong, Ngọc Phượng Hoàng và sư thái Diệt Tình phái Nga Mi.
“Sư huynh, sư tỷ, sư thái Diệt Tình.”
Lý Trạch Vũ liếc nhìn từng người rồi dặn dò: “Chúng ta đừng mang nhiều người quá, chỉ cần mấy người đi với đệ là được.”
“bược!" “Sư thúc yên tâm.”
“Hiểu rồi.” Mấy người ngầm hiểu.
sư thái Diệt Tình khế thở d iên Nhi e rằng cũng muốn ởi cùng.” “Còn có Tố Y cũng vậy.” Ngọc Phượng Hoàng cũng nhíu mày.
Lý Trạch Vũ an ủi: “Không sao, đệ sẽ khuyên bọn họ.”
“Sư tỷ đừng lo lắng.” Lý Trạch Vũ ngang ngược ngắt lời Ngọc Phượng Hoàng: “Nếu bọn họ không dám nghe đệ coi.”
Thân là đàn ông nên có khí phách tuyệt đối không thể thiếu.
Còn chưa cưới gả đâu, nếu như bây giờ không áp chế được những người phụ nữ kia, sau này thì tính sao?
Chiều hôm đó.
Biết Lý Trạch Vũ muốn tới Quy Khư, Ngọc Linh Lung bế quan cưỡng ép xuất quan, đạo nhân Vô Trần và hòa thượng Nhất Trinh trước sau đến Tiêu Dao cung.
Đối với Lý Trạch Vũ mà nói thì ba sư phụ này tuyệt đới là trợ giúp mạnh nhất. Nhưng hăn lại không định mang ba người cùng đi.
Đạo nhân Vô Trần hút điếu xì gà rồi hà hơi: “Nhóc con, những tên trong Quy Khư kia cũng không dễ chọc, con xác định không cần chúng ta giúp đỡ?”
“Lỡ như người bên trong không nói võ đức mà hợp lực tấn công con, chúng †a cũng tiện giúp con mà.” Hòa thượng Nhất Trinh lo lắng.
Mặc dù Ngọc Linh Lung không nói chuyện nhưng bà ấy cưỡng ép cắt đứt bế quan đã chứng tỏ thái độ rồi.
Lý Trạch Vũ lắc đầu nói: “Ba sư phụ, con có chuyện quan trọng hơn giao cho. các ngài.”
“Chuyện gì?” Vẻ mặt hòa thượng Nhất Trinh đầy hoài nghi. Lý Trạch Vũ vẫy tay với ba người. Mọi người tụ tập một chỗ, Lý Trạch Vũ hạ giọng thầm thì.