Vừa nói xong, mọi người đều cảm thấy hoài nghi khó hiểu.
“Ngự Long Thần Công chính là thần công bật nhất trên đời này, muốn luyện môn thần công này nhất định phải có tư chất siêu phàm, hơn nữa còn phải tẩy tủy gân cốt, cho dù người bình thường có thể lấy được tâm quyết cũng đừng hòng mơ: tới việc luyện thành.” Lý Trạch Vũ ăn ngay nói thật.
Nếu như ai cũng có thể luyện môn thần công này, lúc trước sao ba người hòa thượng Nhất Trinh, đạo nhân Vô Trần và Ngọc Linh Lung lại không luyện?
“Lý minh chủ, lời này của cậu không khỏi quá lớn lối.” Hồ Nhất Phong cười lạnh.
Hiển nhiên ông ta rất hoài nghi Lý Trạch Vũ, hơn nữa hình như không ít người nghĩ giống như ông ta.
“Hồ chưởng môn không tin tôi cũng hết cách.” Lý Trạch Vũ nhún vai nói: “Có điều nếu Hồ chưởng môn muốn Ngự Long Thần Công, có thể đợi lúc không có ai tới đoạt từ tay bổn minh chủ.”
Hồ Nhất Phong mạnh mẽ lắc đầu: “Lý minh chủ nói đùa rồi, tôi nào dám.”
Ông ta thật sự không dám.
Mặc dù ông ta đã là cường giả cảnh giới Tông Sư, nhưng ở trước mặt Lý Trạch Vũ có thể đánh bại cường giả siêu cấp cảnh giới Thiên Nhân này thì một cú thả rằm cũng có thể bắn chết ông ta.
“Trở về chuyện chính đi.” Lý Trạch Vũ chuyển đề tài: “Những gia tộc ẩn thế kia ỷ thực lực lớn mạnh đã muốn đoạt thần công của bổn minh chủ, xin hỏi chư vị, nếu như đổi thành các ông thì sẽ ngoan ngoãn chắp tay nhường công pháp của mình à?”
“Cái này... thì không”
“Chắc chắn không nhường...” Không ít người buột miệng trả lời.
Lý Trạch Vũ hài lòng gật đầu nói: “Cho nên không phải tôi không chung sống với bọn họ được mà là bọn họ sống mái với tôi.”
“Tuy rằng Lý minh chủ nói không sai, nhưng mà... bởi vì cái gọi là xuất sư để thành tài, chúng tôi cũng không thể lấy cái này xem như lý do để đối phó những gia tộc ẩn thế kia được.”
Ý Hồ Nhất Phong nói không khó hiểu.
Người ta muốn cướp đồ cậu, tự cậu đi đối phó người ta thì không sao.
Nhưng chuyện này không liên quan tới chúng tôi.
Mẹ nó.
Lý Trạch Vũ lập tức nghiêm mặt, không vui nói: “Theo ý Hồ chưởng môn là võ lâm minh chủ tôi đây chỉ để trang trí thôi à?”
“Tôi cũng không có ý này, Lý minh chủ đừng hiểu lầm.”
Mặc dù Hồ Nhất Phong thề thốt phủ nhận, nhưng vẻ mặt đã thừa nhận.
“Rầm!”
Ngọc Phượng Hoàng không thể nhịn được nữa, vỗ mạnh mặt bàn: “Lế nào chư vị đã quên lúc trước Vu giáo đã bắt các ông tới vùng Bát Quế, nếu như không phải sư đệ tôi trượng nghĩa ra tay, các ông nào có thể sống đến bây giờ?”
Trong chốc lát, chưởng môn các phái không khỏi hơi hổ thẹn.
Lý Trạch Vũ khoát tay áo: “Sư tỷ, tỷ đừng kích động.”
“Tỷ có thể không kích động à?” Ngọc Phượng Hoàng liếc nhìn mọi người, lòng đầy căm phẫn nói: “Chúng ta hành trên giang hồ, chữ “nghĩa' làm đầu, nhưng những người này giống như vốn không để ơn cứu mạng của sư đệ trong lòng.”
Hồ Nhất Phong chắp tay, cất cao giọng nói: “Ngọc cung chủ, Lý minh chủ đã cứu chúng ta một mạng không sai, nếu như Lý minh chủ cần, cái mạng này của tôi trả cho hắn cũng không sao, nhưng mà...”
Nói đến đây ông ta chuyển đề tài: “Đi đối phó những gia tộc ẩn thế Quy Khư: kia, như vậy không khác ném cả môn phái chúng tôi vào trong đống lửa, tha thứ cho tại hạ không thể tòng mệnh.”
“Hồ chưởng môn không sao, lão phu nguyện xông pha khói lửa thay Lý minh chủ để báo đáp ơn cứu mạng lúc trước, nhưng nếu như phải mang theo cả tông môn chúng ta, tha thứ cho lão phu không làm được.”
“Tôi có suy nghĩ giống như Hồ chưởng môn.” Mấy người hò reo tỏ thái độ,
Ngọc Phượng Hoàng thấy vậy nhất thời cũng không thể nói gì hơn, dù sao lần này Lý Trạch Vũ thật sự có hơi làm khó những người này.
Lý Trạch Vũ cười ha ha nói: “Ý của các ông là các ông bằng lòng đi cùng tôi nhưng không thể mang theo đệ tử đúng không?”
“Đúng!”
“Không sai!" Chưởng môn các phái lần nữa xác nhận.
“Tốt, rất tốt.” Lý Trạch Vũ giơ ngón tay cái lên với mọi người: “Chư vị có thể trở thành chưởng môn một phái, quả nhiên không giống người thường, chỉ là phần khí
phách xả thân cho tông môn này đã khiến bổn minh chủ bội phục.”
“Nếu chúng tôi là chưởng môn thì chắc chắn sẽ cân nhắc cho đệ tử phía dưới.”
“Lý minh chủ quá khen.” Lý Trạch Vũ nâng cả đám chưởng môn lên trời.
“Nếu mọi người đã quyết định thì bổn minh chủ cũng không miễn cưỡng mọi người nữa, có điều bổn minh chủ phải nhắc nhở các người.”
Lý Trạch Vũ ngậm một điếu thuốc, hút mạnh mấy hơi.
“Nếu như mang thêm đệ tử đi thì các ông sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nếu như không mang đệ tử đi thì lấy thực lực của các ông chỉ e rất khó còn sống rời khỏi Quy Khư-”