Bệnh viện Thủ Đô,
Trong phòng bệnh nhỏ, không khí ngột ngạt và căng thẳng. Những tiếng máy móc kêu bíp bíp đều đều, xen lẫn tiếng bước chân vội vã của các y tá. Triều Nguyệt ngồi trên giường, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên sự kiên cường. Bên cạnh cô là mẹ của cô em gái cùng cha khác mẹ, người phụ nữ kiêu kỳ với ánh mắt lạnh lùng và sắc bén.
"Chỉ cần hiến thêm chút máu nữa thôi, đừng làm ra bộ dạng như sắp chết đến nơi đó nữa!"
Bà ta lại nói, giọng điệu đầy uy hiếp:"Mẹ cô đang cần tiền điều trị, cô không muốn bà ấy phải chịu khổ chứ?"
Triều Nguyệt cắn môi, cảm giác mệt mỏi và bất lực bao trùm lấy cô. Cô đã hiến máu quá nhiều lần, cơ thể cô gần như kiệt quệ. Nhưng nghĩ đến mẹ mình, cô không thể từ chối, giọng nói yếu ớt:"Được, tôi sẽ...hiến thêm
Ngay khi y tá chuẩn bị tiếp tục rút máu, bác sĩ bước vào, khuôn mặt lo lắng:"Không thể tiếp tục nữa. Cô ấy sẽ không chịu nổi."
Mẹ của em gái Triều Nguyệt không để lời nói đó lọt tai:"Không được! Phải tiếp tục, con gái tôi đang cần máu!"
Con gái bà ta bị tai nạn xe nghiêm trọng trên đường dẫn đến mất máu quá nhiều, tuy nhiên con bé là máu O âm tính, kho máu trong bệnh viện hoàn toàn không đủ để tiếp ứng. Cũng may còn đứa con gái của mụ già kia, nếu không bà ta cũng chẳng để hai mẹ con sống đến lúc này.
"Chúng tôi không thể làm thế." Bác sĩ kiên quyết đáp lại, nhưng ánh mắt của ông bị đe dọa bởi sự quyết liệt của người phụ nữ trước mặt.
Triều Nguyệt cảm thấy thế giới xung quanh mình dần trở nên mờ nhạt, cơ thể cô như muốn ngã quỵ. Nhưng ngay lúc đó, cánh cửa phòng bệnh bật mở, và bên tai vang lên hai giọng nói quen thuộc.
"Đủ rồi!" Đường Tử lên tiếng, giọng nói mạnh mẽ và quyết đoán:"Các người đang làm gì vậy? Còn rút máu nữa, muốn mạng Triều Nguyệt luôn đúng không!"
Mục Duyệt Hề bước tới bên giường, nắm lấy tay Triều Nguyệt, ánh mắt đầy lo lắng và phẫn nộ:"Cưỡng ép rút máu, các người chờ bị tước bằng bác sĩ hết đi!"
Mẹ của em gái Triều Nguyệt tức giận, nhìn hai người vừa bước vào với ánh mắt khinh miệt:"Các người là ai mà dám can thiệp vào chuyện này? Bạn bè đầu đường xó chợ của cô ta sao?"
"Chúng tôi còn chưa nói đến bà đâu mụ phù thủy, làm ơn câm miệng dùm!" Đường Tử đáp trả, không hề nao núng.
"Chúng tôi là ai đi nữa, cũng chẳng phải loại tiểu tam giật chồng người khác!" Mục Duyệt Hề tiếp lời, giọng nói đầy kiên quyết.
"Lũ nhãi ranh! Tụi mày nghĩ mình là ai mà dám cản trở? Chỉ là những kẻ không biết điều mà thôi!" Mẹ của em gái Triều Nguyệt sỉ vả cả hai, không hề nể nang.
Triều Nguyệt nhìn thấy hai người bạn của mình, trong lòng dâng lên cảm giác ngạc nhiên và khó hiểu.
"Sao các cậu lại biết chuyện này? Sao các cậu lại ở đây?" Cô hỏi, giọng nói yếu ớt nhưng ánh mắt đầy sự cảm kích.
Đường Tử ôm chầm lấy Triều Nguyệt, giọng nói không kiềm được run rẩy:"Chuyện đó tính sau đi, cậu chỉ cần biết bọn mình đến làm chỗ dựa cho cận!"
Mục Duyệt Hề cũng nắm chặt tay Triều Nguyệt trấn an cô:"Chúng mình sẽ không để cậu phải chịu đựng một mình nữa"
Bác sĩ và y tá nhìn cảnh tượng trước mắt, cũng không dám tiếp tục tiến hành rút máu. Mẹ của em gái Triều Nguyệt tức giận, nhưng bà ta nắm chắc điểm yếu của đối phương trong tay, còn sợ Triều Nguyệt chạy trốn hay sao.
"Được, hay cho một đám nhãi ranh, để tạo chống mắt lên xem, bọn mày hóng hách được bao lâu!" Dứt lời bà ta cố ý huých mạnh bả vai vào người Mục Duyệt Hề, nhưng bị cô nhanh mắt tránh đi, suýt nữa khiến bà ta ngã sấp mặt xuống đất. Bà ta tức giận dậm chân rời khỏi phòng.
Khi bà ta đi khỏi, Đường Tử và Mục Duyệt Hề quay lại nhìn Triều Nguyệt, ánh mắt đầy sự quan tâm và lo lắng.
"Cậu không sao chứ?" Mục Duyệt Hề hỏi, giọng nói dịu dàng.
Triều Nguyệt mỉm cười yếu ớt, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng:"Cảm ơn các cậu..."
Đường Tử cũng nắm chặt tay Triều Nguyệt. "Chúng mình là bạn mà."
Triều Nguyệt cảm thấy lòng mình ấm áp hơn bao giờ hết. Trong khoảnh khắc đó, cô biết rằng dù có gặp phải khó khăn gì, cô vẫn có những người bạn tuyệt vời bên cạnh, sẵn sàng cùng cô vượt qua mọi thử thách.
Bên ngoài phòng bệnh, Nhai Tệ đứng lặng lẽ dựa lưng vào tường, âm thầm quan sát mọi thứ. Với những gì cô được Kỷ Thần Hi yêu cầu điều tra, mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đây, người phụ nữ kia cũng chẳng phải đèn cạn dầu, nhất định lại đang tìm cách gây chuyện.
Quả nhiên Nhai Tệ đoán không sai, vừa quay mặt lại liền nhìn thấy người phụ nữ như rắn trong cỏ, đang đi cùng một người đàn ông trung niên đang đầy lửa giận quanh người, trở lại phòng bệnh của Triều Nguyệt.
Nhai Tệ thầm cười lạnh, mọi diễn biến diễn ra hoàn toàn đúng như những gì Kỷ Thần Hi đã nói với cô và những gì cô suy đoán được. Đương nhiên trong dự đoán đó, kết cục của cặp đôi này chẳng tốt đẹp gì.