Hiệu trưởng Tiêu gật đầu, nét mặt không đổi nhưng ánh mắt lóe lên sự tính toán:"Thầy hiểu, thầy sẽ làm theo yêu cầu của em."
Kỷ Thần Hi hiểu những người như hiệu trưởng Tiêu trong lòng luôn có suy tính riêng, nhưng phàm những chuyện trùng hợp lại xảy ra quá nhiều lần thì không còn là ngẫu nhiên nữa. Cô dặn bản thân về sau phải đề phòng hơn người thầy giáo già này.
Vạn Kỳ Ngọc đã bị đuổi đi, không ai ngăn cản người của AGI vây quanh Kỷ Thần Hi nữa. Họ vẫn liên tục hỏi cô nhiều câu, câu hỏi quan trọng nhất chính là hỏi cô có phải muốn trở về Hội đồng nghiên cứu Khoa học Quốc tế hay không.
Hai giáo sư của Kỷ Thần Hi là Trịnh Hằng và Nguỵ Thư Hãn cả buổi không nói được với cô câu nào. Nhân cơ hội những người của AGI đang cãi nhau xem ai sẽ nói chuyện với Kỷ Thần Hi trước, họ mới chen lên lại gần Kỷ Thần Hi.
Nguỵ Thư Hãn kích động hỏi về quan hệ của cô với AGI:"Kỷ Thần Hi, em thật sự là người sáng lập AGI sao? Quan hệ của em với hội đồng quốc tế là thế nào?"
Trịnh Hằng cũng không kiềm được cảm xúc khi lúc nãy nghe chính miệng cô thừa nhận, nên muốn xác nhận lại:"Em có thật là người sáng lập AGI không? Nói cách khác...em chính là A.G?"
Trước tình thế hỗn loạn, hàng loạt câu hỏi ập đến, Kỷ Thần Hi kéo tay Clara đang ngơ ngác đến trước mặt mọi người, giới thiệu:"Mọi người, xin giới thiệu đây là Clara, thanh tra của Bộ Giáo dục và cũng là một trong những người đáng tin cậy nhất của em. Clara sẽ tham gia vào hội đồng ban giám khảo cho cuộc thi AGI. Em hy vọng mọi người sẽ hỗ trợ và hợp tác tốt với cô ấy."
Clara bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười chào mọi người:"Rất hân hạnh được làm việc cùng mọi người."
Những lời giới thiệu và tiến cử của Kỷ Thần Hi không chỉ khiến mọi người bất ngờ mà còn khẳng định vị thế và tầm ảnh hưởng của cô. Không ai dám xem nhẹ lời nói và quyết định của cô, vì chỉ cần là người được tiến cử bởi cô, đều sẽ được toàn bộ người của hội đồng tôn trọng và đề cao.
Kỷ Thần Hi cũng nhỏ giọng nói với hai người thầy của mình:"Em là Kỷ Thần Hi, không phải ai cả, ban nãy em chỉ mạnh miệng doạ người thôi, hai người đừng để ý.
Cô lại quay sang chào tạm biệt người của AGI:"Vậy nhé, em đã đem một nhân tài về cho mọi người rồi, thời gian tới đừng tìm em nữa. Còn về chuyện tham gia thi....giúp em hỏi lại bên trên, nếu được em muốn dự thi với tư cách thí sinh đại diện Nước Z"
Điều này thật sự có chút khó khăn, nếu như cô trở thành thí sinh dự thi, toàn bộ kho đề thi trước đó của tổng cuộc thi đều bị hủy bỏ để đảm bảo tính công bằng. Cô cũng không quá mong đợi vào kết quả xin xét duyệt, đương nhiên cô cũng không nhúng tay vào quá trình đó. Dù sao cuộc thi này mang tên của cô, bản thân cô không thể làm ô uế khiến nó mất đi uy tín và sự công bằng.
Kỷ Thần Hi cũng lường trước chuyện thất bại, cùng lắm thì trở về làm người chấm thi một thời gian, sau đó lại trốn đi.
Tình cờ Kỷ Thần Hi chạm phải ánh mắt của Clara, cô biết hiện tại đối phương đang có vô vàn câu hỏi muốn hỏi cô.
Ban nãy lúc Kỷ Thần Hi nói ra quyết định tiến cử, Clara đã phối hợp rất tốt, cô đánh giá cao khả năng ứng biến của Clara. Có thể nói, người như Clara góp sức vào AGI, sẽ khiến cuộc thi ngày một mở rộng và phát triển hơn.
Kỷ Thần Hi thầm tính thời gian, lúc này cô không nên ở lại nơi này lâu hơn nữa, phía bên bệnh viện lúc này thật sự khiến cô không yên tâm. Cô nói lại với
người đồng nghiệp có thể nói là thân thiết nhất với cô khi còn ở AGI vài câu, nhờ đối phương vài chuyện rồi gấp rút rời đi.
Những người ở lại không kịp ngăn thì bóng dáng cô gái với mái tóc trắng bạch kim đã biến mất từ lúc nào chẳng hay.
***
Trên đường đến Bệnh viện Thủ Đô, cả quá trình Nhai Tệ đều chỉ tập trung lái xe, không hề nói ra lời nào, khiến cho Mục Duyệt Hề và Đường Tử ngồi phía sau có chút lo lắng.
Đường Tử cẩn thận quan sát kính xe phía trước, sau đó nhỏ giọng thì thầm với người bạn bên cạnh:"Cậu nói xem, chị gái đáng sợ này...sẽ không đem chúng ta đi bán chứ?"
Mục Duyệt Hề cũng đầy cẩn trọng nhỏ giọng đáp:"Chị ấy là bạn của Hi Thần...sẽ không làm thế đâu." Dù nói là không, nhưng giọng nói của cô mang đầy sự nghi ngờ.
Nhai Tệ với thính lực tốt hoàn toàn nghe được cuộc trò chuyện phía sau xe:"...
Cô thầm thở dài, hiểu rằng sự lo lắng của họ là không thể tránh khỏi trong tình huống hiện tại. Để xua tan sự căng thẳng, cô quyết định lên tiếng.
"Đừng lo, tôi không có ý định làm gì hại các em đâu."
Nhai Tệ cố gắng hạ giọng một cách dễ chịu nhất nói tiếp:"Chúng ta đang trên đường đến bệnh viện để gặp Triều Nguyệt. Cô ấy cần sự hỗ trợ"
Mục Duyệt Hề và Đường Tử nhìn nhau, rồi gật đầu. Sự lo lắng trong mắt họ giảm đi phần nào, nhưng vẫn còn đó sự tò mò và hoài nghi.