Nhai Tệ biết được mẹ của cô con gái riêng kia dẫn theo cha của Triều Nguyệt trở lại phòng bệnh của cô ấy để gây chuyện, nhưng cô làm theo lời của Kỷ Thần Hi chỉ đứng bên ngoài quan sát và không nhúng tay vào.
Bên trong phòng bệnh, không khí vẫn căng thẳng như dây đàn. Triều Nguyệt ngồi trên giường, cố gắng giữ tỉnh táo nhưng sức lực cô đã bị rút kiệt.
Đường Tử và Mục Duyệt Hề đứng bên cạnh vô cùng lo lắng cho cô, nhưng cả hai đều không nhiều lời hỏi về chuyện riêng của Triều Nguyệt, chỉ lẳng lặng bên cạnh động viên và làm chỗ dựa cho cô.
Cánh cửa phòng bật mở mạnh, cha của Triều Nguyệt bước vào với khuôn mặt đầy giận dữ. Không nói một lời, ông ta tiến thẳng đến chỗ Triều Nguyệt và giơ tay định tát cô.
Mục Duyệt Hề nhanh chóng nhận ra hành động của ông ta, cô phản ứng ngay lập tức, đưa tay ra định cản lại. Đáng tiếc, sức lực phụ nữ yếu hơn đàn ông, khiến cô không chỉ không đỡ được mà còn bị cha Triều Nguyệt tát một cái rõ đau.
Tiếng tát vang lên chát chúa, làm không khí trong phòng bệnh như ngừng lại trong thoáng chốc. Mục Duyệt Hề ôm lấy bên má, mất thăng bằng lui về sau mấy bước.
Triều Nguyệt nhìn thấy Mục Duyệt Hề bị cha mình đánh thì ngay lập tức nổi giận. Nhưng sức khoẻ cô vẫn còn rất yếu do rút máu quá nhiều, muốn đứng lên cũng không nổi, hai mắt liền đỏ lên vì vừa uất ức vừa tức.
Đường Tử cũng vô cùng tức giận, cô dìu Triều Nguyệt nằm xuống giường, sau đó đứng dậy đối mặt với cha Triều Nguyệt, giọng nói không hề nể nang:"Ông làm cái quái gì vậy? Ngay cả phụ nữ cũng đánh, ông còn là đàn ông không!"
Cha Triều Nguyệt không quan tâm đến hai cô gái lạ mặt mà quay sang mắng chửi Triều Nguyệt:"Mày là đứa con bất hiếu, là chị gái ác độc! Em gái mày cần máu mà mày lại không chịu hiến, lại còn dám ức hiếp mẹ mày, mày không chợt bị trời đánh à!"
Triều Nguyệt hai mắt đỏ hoe rất muốn phản bác lại, bà ta là mẹ của Triều Nhan, không phải mẹ của cô. Tuy nhiên, cô uất giận đến mức không nói lên lời, cổ họng khô đắng, toàn thân run rẩy.
Cha Triều Nguyệt tiếp tục mắng chửi cô là đồ độc ác, chỉ biết quan tâm đến bản thân. Ông còn đe doạ sẽ bỏ mặc mẹ ruột của cô ở bệnh viện, để hai mẹ con cô tự sinh tự diệt.
Sở dĩ ông ta thiên vị hai cô con gái như vậy, cũng vì đứa con riêng Triều Nhan kia có giá trị với ông ta hơn. Triều Nhan dung mạo xinh đẹp, lại còn yểu điệu thục nữ, rất được giới nhà giàu Thủ Đô ưa thích. Đem cô đi liên hôn sẽ mang về nhiều lợi ích cho ông ta, nào giống như Triều Nguyệt, một xú nha đầu chỉ biết cắm mặt vào sách.
Đường Tử không thể kìm nén được nữa, cô đứng chắn trước mặt Triều
Nguyệt, giọng nói đầy phẫn nộ:"Bản thân của ông cũng xứng làm cha ai! Đừng nói làm cha, ngay cả làm người còn chẳng xứng! Trời có đánh thì cũng là đánh ông trước!"
Cha Triều Nguyệt sững người lại, nhưng ánh mắt ông ta vẫn đầy giận dữ và khinh miệt:"Mày nghĩ mày là ai mà dám nói chuyện với tao như vậy? Mày chẳng là gì cả, chỉ là một con nhỏ hỗn láo không biết điều!"
Đường Tử không hề nao núng, cô bước lên một bước, giọng nói càng thêm quyết đoán:"Ông mới là người không biết điều! Triều Nguyệt đã hiến máu đến kiệt sức, ông còn muốn cô ấy hiến thêm? Ông không lo cô ấy chết sao? Ông có còn lương tâm không?"
Triều Nguyệt nằm trên giường, nước mắt lăn dài trên má. Cô cảm thấy bất lực và đau đớn. Cô không phải nhu nhược đến mức không biết phản kháng, nhưng trong tay ông ta đang giữ mạng của mẹ cô, cô còn có thể làm gì đây?
Bên ngoài phòng bệnh, Nhai Tệ vẫn lặng lẽ quan sát, đôi mắt lạnh lùng và sắc bén. Lúc này ba bóng người đi đến bên cạnh, Nhai Tệ cảnh giác xoay người lại liền có chút sửng sờ.
"Thiếu chủ phu nhân...
Nhai Tệ vừa lên tiếng gọi thì cô gái trước mặt cô đã đưa ngón trỏ phải lên môi, ra hiệu cô giữ im lặng. Ngay sau đó cô cũng dựa lưng vào tường, đứng bên cạnh Nhai Tệ, nhỏ giọng lên tiếng, không để người bên trong phòng bệnh nhận ra có thêm người đến.
"Mẹ của Triều Nguyệt ở phòng nào?"
Nhai Tệ đứng thẳng người báo cáo, nhưng cũng làm theo Kỷ Thần Hi, không quá lớn tiếng nói:"Phòng 307 khu C ạ!"
Kỷ Thần Hi ngước đầu nhìn người đi cùng:"Evan, làm phiền rồi."
Evan lắc đầu vui vẻ đáp:"Không phiền, em qua đó ngay"
"Ừm, có chuyện gì thì gọi cho chị.
"Vâng, em biết rồi."
Nhìn bóng lưng thiếu niên mặc áo blouse trắng rời đi, trong lòng Nhai Tệ đột nhiên nảy sinh nghi hoặc, thiếu niên đó là con trai thật sao? Nhìn cậu ta còn muốn xinh đẹp hơn cả cô?
Nhưng Nhai Tệ nhanh chóng đánh bay mấy suy nghĩ vớ vẩn ấy đi, quay sang hỏi Kỷ Thần Hi:"Thiếu chủ phu nhân, cô không vào giúp họ sao?"
Kỷ Thần Hi khẽ nhắm mắt định thần, nở một nụ cười xấu xa, nói một cách đầy ẩn ý:"Chưa phải lúc."