Đường Tinh nuốt nước mắt đứng dậy, lảo đảo đi xuống tầng hầm lấy xe. Nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô gái bước đi trong đêm mà một vài bô lão không cầm được nước mắt.
Minh chủ cống hiến cho Bạch Lan Minh biết bao nhiêu, vậy mà bây giờ cô ấy gặp chuyện chúng ta lại chẳng thể giúp được gì.
Đường Tinh lái xe đến bệnh viện. Cô đi đến của phòng bệnh rồi nhưng lại ngập ngừng không dám vào. Cô sợ phải đối mặt với mẹ của anh, cô không biết phải giải thích ra sao với bà. Chân chừ mãi, cuối cùng Đường Tinh cũng thu hết dũng khí đi vào.
Bên trong phòng bệnh lúc này chỉ có mỗi Sở phu nhân đang nằ trên giường bệnh, nhìn cô gái cười hiền hòa.
"Tiểu Tinh, lại đây. Mẹ biết chuyện của con và A Thần rồi." Bà vẫy Đường Tinh lại gần, nhẹ nhàng xoa đầu cô gái.
"Mẹ, con xin lỗi, là lỗi của con, anh ấy, anh ấy đi ngay tước mắt con, vậy mà con lại không thể làm gì được."Đường Tinh nghẹn ngào.
"Con đừng khóc nữa, mẹ không trách con. A Thần nó đã quyết thì không ai có thể ngăn cản được. Hơn nữa, con cũng không cần tự trách bản thân. Trong chuyện này, người từ đầu đến cuối phải chịu thiệt là con, con đừng chỉ nhận lỗi về bản thân mình. A Thần thằng bé vốn không phải con ruột của mẹ."
"K, không phải con ruột?" Đường Tinh kinh ngạc.
"Đúng vậy, năm đó, khi mẹ còn chưa sinh ra A Huy và A Linh, mẹ đã nhặt được thằng bé bị ngất bên bờ sông. Khi ấy, thằng bé đã rất kiên cường. Thậm chí khi mẹ ngỏ ý muốn nhận nuôi nó còn không cần cơ. Mẹ nói chuyện này cho con chính là muốn con đừng tự trách bản thân mình nữa. Không ai là hoàn hảo cả, chỉ có ngày ngày cải thiện bản thân hơn thôi. Thằng bé đã như vậy, con cũng nên buông bỏ đi. Cứ tìm một nơi thật tốt, sống cuộc đời an nhàn, đừng suy nghĩ quá nhiều. Mẹ tin con dâu mẹ sẽ sống tốt, ngay cả khi không có A Thần chăm sóc, đúng không?" Bà nắm chặt tay Đường Tinh, cười hiền hòa.
"Mẹ, con xin lỗi." Đường Tinh lại bật khóc.
Sau khi chia tay mẹ Sở Diệc Thần, Đường Tinh trở về Đường gia.
"Tiểu Tinh!" Đường phu nhân vừa thấy bóng Đường Tinh đã vội vàng chạy ra đón.
"Mẹ."
"Nào, mau vào nhà đi con." Đường phu nhân cẩn thận đỡ Đường Tinh vào nhà.
Bên trong nhà, Đường gia chủ và Đường Hy Hình đang ngồi ở đó.
"Ba, anh." Đường Tinh khẽ chào.
"Về rồi sao? Ngồi đi con." Đường gia chủ run run, cố gắng che giấu những giọt nước mắt đang lăn dài trên khóe mi.
"Ba, con xin lỗi, là con gái bất hiếu." Đường Tinh sụt sùi.
"Ba mới là người phải nói xin lỗi. Con đã phải gánh rất nhiều chuyện trên vai, vậy mà ba vẫn luôn áp đặt, bắt con làm theo ý ba. Ba xin lỗi." Đường gia chủ lắc đầu.
Bỗng nhiên Đường Tinh quỳ xuống, dập đầu lạy Đường gia chủ và Đường phu nhân ba cái.
"Tiểu Tinh, con làm gì vậy, mau đứng lên." Đường phu nhân hoảng hốt.
Đường Hy Hình thấy vậy thì khẽ cười" Xem ra em đã có quyết định của mình rồi nhỉ?"
"Quết định gì, Tiểu Tinh con lạy cha mẹ như vậy có phải là muôn rời đi không? Không được vạn lần không được." Đường phu nhân ôm chặt Đường Tinh.
Đứa con gái này là đứa mà bà yêu thương nhất trong bốn anh chị em, bây giờ bà làm sao có thể để nó đi được chứ.
"Mẹ, con sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân mà, mẹ đừng lo nữa." Nói rồi Đường Tinh quay sang Đường gia chủ.
"Ba, xin ba hãy xóa tên con khỏi tộc phổ Đường gia."