Đường Tinh vội lao vào trong phòng phẫu thuật, Sở Diệc Thần bây giờ chỉ là một cái xác lạnh lẽo.
"Sở Diệc Thần, anh đang trêu đùa em có đúng không? Đúng không? Anh trả lời đi chứ, tại sao không trả lời em, anh đã hứa rồi mà, anh sẽ sống với em đến cuối đời mà, tại sao lại bỏ em, tại dao anh lại giống bọn họ, bỏ rơi em như vậy hả, anh chê em chịu còn chưa đủ khổ sao? Anh nói đi Sở Diệc Thần, anh nói đi..." Đường Tinh vừa khóc vừa lay cánh tay Sở Diệc Thần.
"Anh không nhớ sao? Anh nói cả đời này sẽ không để cho em một mình mà, anh lại nuốt lời sao? Tại sao vậy, tại sao không phải em chết, sao không phải là em, em có gì đáng để mọi người chết thay chứ? Em cố gắng lắm mới mở lòng được với anh, cố gắng lắm mới có được một tình yêu đẹp đẽ, vậy mà anh nỡ bỏ em đi vậy sao? Sở Diệc Thần anh đừng đùa em nữa, trời sắp sáng rồi, anh không dậy là không kịp đi làm đâu... Xin anh dậy đi mà, sao anh lại bỏ em, em van anh đừng im lặng như vậy mà, anh nói gì đi, nói gì đi chứ, anh đừng có dọa em... " Tiếng kêu khóc của cô cứ vang vọng trên dãy hành lang. Cô ngồi đây còn người đã đi xa mãi.
Hạ Mộc nhìn thấy Đường Tinh như vậy thì đau lòng không thôi.
"Tiểu Tinh, buông bỏ đi, người chết không sống lại được, đừng đau lòng quá." Hạ Mộc dìu Đường Tinh đứng dậy.
"Buông bỏ kiểu gì chứ, anh ấy là người mà cả đời này muội yêu nhất, anh ấy chết ngay trước mắt muội mà muội không thể làm gì ngoài trơ mắt ra nhìn, huynh bảo muội buông bỏ kiểu gì, huynh nói đi, nói đi chứ, tại sao huynh im lặng, nói gì đi chứ, nói đi!!!" Mắt Đường Tinh đỏ ngầu như người điên, cô điên rồi, trơ mắt nhìn người mình yêu thương ra đi ngay trước mắt mình, cô điên thật rồi.
"Huynh giúp muội đưa thi thể anh ấy về Sở gia. Muội muốn ở một mình." Nói rồi Đường Tinh quay lưng bỏ đi.
Đường Tinh trèo lên sân thượng, ngồi tư lự ở đó. Cô lấy trong người ra một bức ảnh. Đây là tấm ảnh chung duy nhất của cô với Sở Diệc Thần.
Nhìn vào bức ảnh, nước mắt cô bỗng tuôn rơi. Cô ôm chặt bức ảnh vào lòng, khóc nức nở.
"Sở Diệc Thần, anh là đồ bội bạc, anh đã hứa rồi mà, sao lại bỏ em một mình như vậy chứ. Từng ngày trôi qua, em cứ ngỡ tình yêu chúng ta thật êm đềm như truyện cổ tích nhưng cuối cùng em nhận ra tất cả những lời hứa, những quan tâm, những ngọt ngào ấy chỉ là do em tự tưởng tượng ra, còn anh bây giờ đã rời xa em mãi mãi rồi. Sở Diệc Thần, em hận anh, cả đời này em vẫn hận anh, anh bỏ em, bỏ cả con của chúng ta. Người ta thường bảo rằng những gì không biết trân trọng thì sẽ mất đi. Nhưng có những điều rõ ràng đã rất trân trọng nhưng cũng chẳng tài nào giữ được, đúng không? Những người em trân trọng đầu đã vì em mà bỏ mạng, tại sao chứ, tại sai cứ phải là họ mà không phải em... Điều đau lòng nhất không phải là sự chia ly, mà đau lòng nhất là chia ly trong im lặng. Anh bỏ em đi đột ngột như vậy, anh bảo em làm sao chấp nhận sự thật này chứ... Anh là đồ đáng ghét... " Đường Tinh cứ ngồi một góc, vừa ôm bức ảnh vừa khóc.
Bỗng điện thoại Đường Tinh sáng lên, là Đường Hy Hình gọi đến.
"Tiểu Tinh, chuyện của Sở Diệc Thần là sao? Giải thích cho anh đi, mẹ của cậu ta sốc đến nhập viện rồi."