Sợ Làm Hoàng Hậu, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn

Chương 39



Công chúa Bình Khang vừa đóng cửa rời đi, Hoàng đế lập tức xoay người, nhẹ nhàng ôm lấy dáng người đang dựa vào lưng chàng.

Phó Nhiêu giận đến toàn thân chảy một lớp mồ hôi mỏng, không còn chút sức lực mà đẩy cánh tay ấm áp của chàng ra, mềm như bông trượt vào trong đệm chăn.

Đầu óc như đay rối đan xen, thể diện cả đời này đều bị vất hết ở đây.

Thật vô cùng hận cả hai cha con bọn họ.

Mái tóc đẹp đen nhánh buông loạn phía sau lưng nàng, mồ hôi chảy trên cổ, Hoàng đế muốn duỗi tay chải vuốt giúp nàng nhưng lại không dám.

Biết nàng đang rất giận.

Chàng ngượng ngùng cười khổ vài tiếng, nhỏ giọng an ủi: “Xin lỗi, Nhiêu Nhiêu, là trẫm không tốt…” Cũng không dám nói nhiều, sợ chọc giận nàng, lại nhẹ giọng hỏi: “Xiêm y nàng ở đâu, trẫm lấy giúp nàng.”

Phó Nhiêu đưa lưng về phía chàng, cố gắng đỡ eo muốn đứng dậy: “Ta tự đi…” Giọng điệu lười biếng lạnh tanh, vô cùng mệt mỏi.

Hoàng đế đâu dám để nàng làm, vội vàng ấn nàng xuống: “Để trẫm, nàng nghỉ ngơi đi.”

Phó Nhiêu ôm chăn, nghiêng nghiêng liếc nhìn chàng một cái, mày đẹp mềm mại, rõ ràng đang giận, nhưng vừa mới bị chàng dày vò một phen, đuôi mắt lại hơi ưng ửng hồng, mắt như nước mùa xuân, sinh ra vài phần quyến rũ.

Nàng nửa là tức giận, nửa là bất đắc dĩ, dùng ánh mắt chỉ vào trong phòng.

Hoàng đế dịu dàng nhìn nàng, trong lòng như có gợn sóng, gật đầu, lập tức đứng dậy.

Phó Nhiêu mệt mỏi cực kỳ, cũng thẹn cực kỳ, những tiếng động bên ngoài ồn đến nỗi khiến não nàng ong ong đau nhức, nàng nằm rúc trong chăn đệm, đâu dám gặp người.

Nàng vẫn chưa làm gì, cũng chưa kiệt sức, nhưng để chàng làm bậy, lại không biết vì sao ngay cả bản thân cũng mệt mỏi, nhớ tới trò kiện tụng bên ngoài, hiện giờ Phó Nhiêu ngay cả lòng muốn bóp chết Công chúa Bình Khang cũng có.

Trong phòng vẫn ngập tràn không khí kiều diễm nhàn nhạt như cũ.

Chốc lát sau Hoàng đế chăm chỉ bưng một chậu nước ấm từ phòng trong ra, khăn ướt nhẹp lõm xuống, chàng ngồi xuống ngay sát phía sau nàng,

“Nhiêu Nhiêu?”

Phó Nhiêu nhắm mắt không đáp, Hoàng đế coi như nàng đã đồng ý, đây là lần đầu chàng hầu hạ người khác, hơi có chút không biết ra tay thế nào, dừng một chút, chậm rãi vén mái tóc đẹp của nàng lên, dấu vết sâu cạn không đồng nhất lọt vào mắt, Hoàng đế thầm mắng mình một câu, chân tay vụng về lau sạch sẽ cho nàng, ánh mắt dừng ở trung y màu tuyết trắng, trung y dán lên da thịt, bao bọc lấy vòng eo nhỏ nhắn, chắc chắn cực kỳ khó chịu.

“Nhiêu Nhiêu, nàng đổ mồ hôi, trẫm giúp nàng nhé?” Chàng thấp giọng dò hỏi.

Phó Nhiêu ngẩn người, hít một hơi dài, chậm rãi hoàn hồn, quay người cướp lấy chiếc khăn trong tay chàng, thẳng eo cởi áo, phát hiện Hoàng đế còn đang nhìn mình, nàng giận đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, trợn mắt liếc chàng một cái: “Ngài mau quay người lại đi…”

Hoàng đế ngượng ngùng xoa trán, quay người.

Nhớ lại hai người ở chung một chỗ, tuy không giải quyết được vấn đề then chốt, nhưng hiếm khi nàng lại chịu nhận lời chàng, sự vui vẻ lặng lẽ bò lên đuôi lông mày, trong đáy mắt chàng cất giấu một tia thỏa mãn, cuối cùng đã dỗ được cô nương này mở cửa nội tâm được một chút.

Nếu không phải do đứa con ngu ngốc kia, đêm nay nên là đêm hoàn mỹ.

Hoàng đế nhỏ giọng phì cười một tiếng.

Với chàng mà nói, việc này rất dễ xử trí, nhưng chưa đến lúc bất đắc dĩ, chàng muốn cho nàng một hôn lễ hoàn chỉnh.

Ngày đại hôn của Tạ Tương và Hạ Linh, khi mọi người cùng quỳ, chàng thấy Phó Nhiêu cô đơn đứng trong góc phòng lớn, trước mặt là lụa đỏ vui mừng bao phủ cả viện, mà mặt nàng lại lạnh nhạt, như đứng ngoài đám đông ồn áo náo nhiệt. Trong giây phút đó, chàng cực kỳ đau lòng, thầm nghĩ muốn cho nàng một hôn lễ long trọng, để nàng xuất giá vẻ vang, không chút tiếc nuối.

Trong phòng gió xuân phất qua mặt, ngoài hành lang lại giương cung bạt kiếm.

Trịnh thị chợt xuất hiện, đánh cho Công chúa Bình Khang không kịp trở tay.

Nhưng Công chúa là Công chúa, dù sao đời này trừ phụ hoàng, ả chưa từng sợ ai khác.

Ả nắm chặt con dao găm trong tay, vẻ mặt cao ngạo liếc nhìn Trịnh thị.

“Bà cho rằng bản Công chúa không dám sao? Phụ hoàng ta chỉ nói không được đụng vào Phó Nhiêu, chưa từng nói không được đụng vào bà. Hay là bà tiến lên thử đi?”

Trịnh thị tức giận hốc mắt đỏ lên, muốn nhấc chân lại bị Chung ma ma ôm mạnh lấy.

Vị Công chúa này có tiếng kiêu ngạo ngang ngược, sao để Trịnh thị vào mắt, ngay cả phu quân ký hôn thư còn cướp được, vậy thì còn chuyện gì mà không làm được. Chung ma ma không dám cược.

Trịnh thị nhẫn nại nói lý lẽ với Công chúa: “Điện hạ, đây là nhà của họ Phó chúng ta, ngươi đứng trước cửa khuê phòng của nữ nhi ta, ngươi cản không cho ta vào, đạo lý này e là Thiên Vương lão tử cũng không nói được!”

Sắc mặt Công chúa Bình Khang nghiêm nghị, trong lòng lại nói thầm.

Đám điêu dân này cũng khó đuổi quá, phải nghĩ ra cách mới được.

Lúc này phụ hoàng chắc không muốn gặp Trịnh thị, thể diện của Phó Nhiêu mất được, chứ thể diện của phụ hoàng không thể không cần.

Công chúa Bình Khang lanh trí, ngạo nghễ nói: “Ta dọa nàng ta hôn mê, giờ phút này nàng ta đang nằm trên đất ngủ ngon lành, bà chắc chắn muốn dẫn người vào xem chứ?”

Mặt Trịnh thị nghiêm lại.

Khuôn mặt đẹp của Công chúa Bình Khang căng ra, đứng dựa vào khung cửa, quay con dao găm trong tay, làm ra điệu bộ “mời”: “Tới đi… Ta còn mong các ngươi đều vào…”

Chiêu này có hiệu quả rất tốt.

Mọi người đều dừng bước.

Trong lòng Trịnh thị có kiêng kị, tất nhiên không dám mạo muội đi vào.

Công chúa Bình Khang cứ một lát lại nảy ra một ý, thực sự khiến mọi người không hiểu ra sao, nếu mọi người đều rời đi, không ai giúp bà tạo uy thế gây áp lực cho Công chúa, sau này Công chúa sẽ càng thêm không kiêng nể gì, nhưng không đi, lỡ bên trong thật sự có điều gì bất nhã của nữ nhi, chẳng phải sẽ hủy hoại thanh danh nàng sao.

Lòng Trịnh thị nóng như lửa đốt, hơi khó đưa ra lựa chọn.

Công chúa Bình Khang thấy đã uy hiếp được Trịnh thị thành công, càng thêm tự tin, quát lên với ám vệ hầu hai bên.

“Hai người các ngươi đừng thất thần nữa, mau túm Phó Nhiêu kia ra ngoài, để cho bọn họ nhìn một chút xem bản Công chúa chỉ giả thành quỷ thôi mà đã dọa nàng ta thành ra thế nào…”

Hai ám vệ cực kỳ phối hợp, định quay người đi vào trong.

Đôi mắt Trịnh thị nhảy dựng, nhanh chóng đi lên cản lại: “Chậm đã!”

Bà do dự một lát, xoay người thi lễ với mọi người: “Chư vị láng giềng, nếu Công chúa đã hứa không khó xử Phó gia ta thì chắc sẽ không thất hứa, chi bằng mời chư vị về, chờ ta vào trong xem Nhiêu Nhi một chút cho yên tâm.”

Mọi người đều lộ vẻ do dự.

Vương thẩm và Hạ tẩu tử nhìn nhau, một trước một sau đi tới, đỡ Trịnh thị, nói nhỏ: “Chúng ta không đi, bà vào trong coi một chút là được, lỡ Công chúa làm hại Phó gia, chúng ta cũng có người chứng kiến.”

“Đúng vậy.” Vương thẩm tránh đi ánh mắt hùng hổ dọa người của Công chúa Bình Khang, nhỏ giọng thì thầm với Trịnh thị: “Gần đây Thánh Thượng nhiều lần dạy dỗ khuyên răn, không cho nàng ta làm bậy. Theo ta thấy Công chúa này chỉ là con hổ giấy, căn bản là nàng ta sẽ không dám làm gì chúng ta.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ba chữ “con hổ giấy” bay ào tai Công chúa, ả tức tới nổi hai má phình ra như con cá nóc.

Ả đưa mắt ra hiệu cho ám vệ, ám vệ kéo hai bà vú già bị bỏ trong bụi cỏ ra, ném tới trước mặt mọi người.

“Nhìn thấy chưa, nếu bản Công chúa tàn nhẫn sẽ giết cả nhà luôn, các ngươi ai dám không tuân theo bản Công chúa, hôm nay bản Công chúa sẽ xử tử người đó tại chỗ!”

Mọi người nhìn thảm trạng của bà vú già kia, đều sợ tới mức trốn ra phía sau, vài phụ nhân ôm trẻ con chạy đi mất, cũng có người che mắt trốn sau người cao hơn.

Nữ quan kia nhìn thấy con dao trong ngực vú già, sự kinh hãi đầy trong mắt, ánh mắt liên tục bay về phía Công chúa Bình Khang.

Công chúa Bình Khang quay ngoắt mặt, giả vờ không nhìn thấy.

“Không muốn sống thì ở lại, muốn sống thì cút nhanh lên!” Sự kiên nhẫn của ả đã bị vắt kiệt, mang theo vài phần gào thét.

Trong viện vẫn có vài người nhát gan, vội vã yên lặng rời đi.

Lác đác lưa thưa, người còn lại trong đình viện không nhiều, đều là mấy người hàng xóm qua lại thân thiết với Phó gia.

Bình Khang nhìn lướt qua, trừ vài kẻ gián điệp của ả, bao gồm cả Trịnh thị và Chung ma ma, chỉ còn lại chưa tới mười người, ả thở phào nhẹ nhõm một hơi, chống eo xua tay: “Đánh ngất bọn họ, vất ra ngoài.”

“Chờ đã.”

Cửa bị kéo ra kêu kẽo kẹt một tiếng, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Phó Nhiêu, nàng khoác chiếc áo choàng lụa màu đỏ thẫm, bọc người kín mít, chậm rãi bước ra ngạch cửa, xong xoay người đóng cửa lại, ánh mắt đảo quanh một vòng, cuối cùng dừng trên người Trịnh thị, dịu dàng nói: “Mẹ, con không sao.”

Trịnh thị nhìn nữ nhi một lượt từ trên xuống dưới, vóc dáng bị bọc chặt trong áo choàng, không nhìn ra manh mối, chỉ thấy phía dưới lộ ra một đoạn váy dài màu xanh nước hồ, không phải chiếc nàng mặc hôm nay, rõ ràng nàng mặc váy ở nhà cũ, sao đột nhiên lại thay bộ khác…

Tầm mắt lại dịch đến gò má nàng, mặt đẹp hơi hồng, hình như cũng không có màu gì khác thường, đôi mắt ươn ướt trầm tĩnh, búi tóc tuy hơi không chỉnh tề, nhưng tổng thể cũng không nhìn ra điều gì không ổn.

“Nhiêu Nhi, Công chúa làm gì con?” Trịnh thị đầy lo lắng.

“Đúng vậy, Nhiêu Nhiêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hai vị thẩm thẩm Vương, Hạ đều hoang mang.

Tầm mắt của Công chúa Bình Khang và Phó Nhiêu không nghiêng không lệch mà chạm nhau.

Vẻ mặt Công chúa phức tạp, mang theo vài phần chột dạ mà dịch đi chỗ khác, khóe môi ả co rút, trong lòng không phân rõ mùi vị gì.

Phó Nhiêu lạnh nhạt nhìn ả một cái, bình tĩnh nói: “Chỉ là chút trò mèo, mẹ và các thẩm chớ để trong lòng, mẹ, người mau đến hậu viện coi một chút, ghi nhớ hết tổn thất, sau này sẽ mời Công chúa bồi thường gấp đôi.”

Công chúa Bình Khang nhìn thẳng đến, cơn tức giận hiện rõ nơi đôi mắt, đối diện với gương mặt lạnh như băng sương của Phó Nhiêu lại đành miễn cưỡng giãn ra, im lặng một lát, ả quay mặt sang một bên, coi như cam chịu.

Đám người Trịnh thị cảm thấy tối nay Công chúa Bình Khang cực kì khác so với lúc trước, trong lòng bất ngờ nhưng cũng không nghĩ nhiều, Trịnh thị nhìn chằm chằm Phó Nhiêu, lo lắng sốt ruột mà nói: “Nhiêu Nhiêu, con thật sự không sao chứ?”

Phó Nhiêu thu lại vẻ mặt, cười yếu ớt với bà: “Mẹ, con thật sự không sao, chỉ là hơi mệt mỏi, mọi người mau về làm việc của mình đi.”

Trịnh thị chậm rãi gật đầu, thấy Công chúa Bình Khang còn đứng đó, không khỏi nhẹ giọng giục: “Điện hạ, ngài cũng về nghỉ ngơi đi.”

Ngụ ý là Công chúa Bình Khang đi trước, bà mới đi.

Công chúa Bình Khang hận không thể lập tức chạy đi, nhưng phụ hoàng ả không lên tiếng, sao ả dám đi?

Ả khoanh tay, hắng giọng, bày ra tư thế nói: “Hiện giờ bà đến hậu viện kiểm kê tổn thất đi, bản Công chúa chờ ở đây.”

Mắt mọi người hiện lên vẻ kinh ngạc quái dị.

Điểm này không giống tác phong của Công chúa.

Phó Nhiêu chuyển ánh mắt cho Trịnh thị: “Mẹ, hiếm khi Công chúa phóng khoáng, người mau đi đi.”

Trịnh thị vẫn cứ không yên tâm, nhưng Phó Nhiêu mãi trấn an, bà chỉ đành dẫn người khác lui ra.

Tiểu Kim Tử và Thu Hương đi ra khỏi chỗ tối, ám vệ cũng lập tức đi coi giữ các nơi.

Phó Nhiêu liếc mắt nhìn Công chúa Bình Khang nghiêm mặt sững sờ ở đó, quay người đi vào.

Thu Hương nhanh chóng dọn dẹp trong phòng một lần, vội rót một bình nước nóng đưa cho Phó Nhiêu làm ấm tay, Tiểu Kim Tử rót nước cho Hoàng đế và Phó Nhiêu, hai người hầu hạ xong lại ra ngoài canh chừng.

Công chúa Bình Khang chậm chạp đi đến, chỗ đầu gối dâng lên cơn đau âm ỉ, chui vào khe xương của ả, cơn đau khiến ả chảy nước mắt nhưng không dám ngẩng đầu, chỉ đành uể oải đứng ở chỗ bình phong, rã rượi ủ rũ, trong lòng tuyệt vọng.

Kinh sợ, uất nghẹn, trong một khắc ngắn ngủi, ả như nếm được hết mùi vị thế gian.

Phó Nhiêu lại thành nữ nhân của phụ hoàng ả.

Lại nghĩ đến mẫu phi trong cung không rõ tình hình thế nào, lòng Công chúa Bình Khang nảy lên sự thất bại xưa nay chưa từng có, muôn vàn cảm xúc dày vò trong lòng, cuối cùng chỉ còn sự uất nghẹn và đau khổ.

Đáy mắt ả ánh nước, chống bình phong chậm rãi quỳ về phía Hoàng đế: “Phụ hoàng, nữ nhi thề với ngài, sau này sẽ không bao giờ gây phiền phức cho Phó Nhiêu…”

Hoàng đế vẫn là bộ dạng nhàn nhã như trước, lạnh giọng hỏi: “Phó Nhiêu là để cho ngươi gọi?”

Lời này… có ý gì?

Đầu gối đau đớn ép cho ả không thể không cong chân trái, ả gần như ngồi quỳ lên bụng chân bên phải, nhẹ nhàng xoa bóp chỗ đau, nhất thời không phản ứng kịp.

Hoàng đế thấy ả không tỉnh ngộ, sắc mặt hơi trầm xuống: “Tối nay ngươi có rắp tâm thế nào, coi như trẫm không biết à? Bình Khang ơi Bình Khang, cứ phải một hai để trẫm rút gân ngươi, ngươi mới có thể làm người một lần nữa sao?”

Công chúa Bình Khang sợ tới mức nước mắt ào ào chảy xuống, quỳ một cách quy củ, lắc đầu khóc ròng: “Phụ hoàng, lần này nhi thần thật sự sai rồi, nhi thần không dám nữa, nếu nhi thần còn làm tổn thương nàng ta, người cứ chém đầu nhi thần…”

Lời ả còn chưa dứt, chỉ thấy Hoàng đế duỗi tay về phía Phó Nhiêu, dịu giọng nói: “Lại đây, ngồi đi.”

Chàng duỗi tay với Phó Nhiêu, mang theo vài phần dỗ dành, kéo nàng đến bên cạnh mình.

Phó Nhiêu không tình nguyện mà ngồi xuống sát cạnh chàng, ánh mắt nhìn về nơi khác.

Hoàng đế cầm tay nàng trong tay, mặt mày nặng nề, nhìn về phía Bình Khang: “Sau này nàng ấy là mẫu phi ngươi, ngay bây giờ, ngươi dập đầu với nàng ấy để nhận lỗi, chuyện hôm nay trẫm có thể không truy cứu nữa.”

Đầu Công chúa Bình Khang như có thiên lôi cuồn cuộn, đôi mắt mở to, nước mắt xoay một vòng trong vành mắt, không tiếng động mà rơi xuống, thật lâu vẫn không thể sắp xếp suy nghĩ rõ ràng.

Ả đường đường là Đại Công chúa lại đi dập đầu nhận lỗi với một nữ nhân?

Phi tử cấp thấp trong hậu cung nhìn thấy ả còn đều phải hành lễ, giờ lại bảo ả dập đầu nhận lỗi với Phó Nhiêu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khoan đã, theo lệ, lấy phẩm giai hiện tại của ả, trong hoàng cung trừ Hoàng hậu thì chỉ có Hoàng Quý phi là đè đầu ả được.

Chẳng lẽ, phụ hoàng muốn lập Phó Nhiêu làm Hoàng Quý phi?

Công chúa Bình Khang nước mắt ồ ạt, tuyệt vọng khóc lóc: “Phụ hoàng…”

Hoàng đế thấy ả không chịu cúi đầu, ngược lại cũng không miễn cưỡng, chỉ nhàn nhạt nâng giọng: “Người đâu…”

“Phụ hoàng, con dập, con dập…” Công chúa Bình Khang vội nín tiếng khóc, nâng tay áo lau lung tung nước mắt trên mặt, mang theo sự cực kỳ không tình nguyện mà khóc nấc, ấp úng mở miệng với Phó Nhiêu.

“Xin… Xin lỗi, sau này ta không dám nữa… Mong… Người thứ lỗi…” Dập mạnh đầu một cái.

Phó Nhiêu rũ mắt, chăm chăm nhìn mũi chân, người không đáng đáp lại nàng cũng không muốn để ý tới.

Với nàng, nàng hận không thể bóp chết vị Công chúa này, không bao giờ muốn ả xuất hiện trước mắt nàng nữa.

Hoàng đế nắm chặt tay Phó Nhiêu, nói tiếp: “Sau này ngươi phải coi nàng ấy là trưởng bối, cung kính với nàng, bảo vệ nàng, hiểu chưa?”

Nếu chàng chỉ định phong Phó Nhiêu làm phi, chàng sẽ ngăn chặn hai người gặp mặt một lần cho xong.

Nhưng sau này Phó Nhiêu phải làm Hoàng hậu, Công chúa Bình Khang thân là trưởng nữ cần phải nhận rõ sự thật, từ giờ trở đi phải tôn trọng nàng.

Công chúa Bình Khang gật đầu lung tung, nức nở: “Nhi thần đã biết…”

“Trở về đi, kinh thư ngươi chép mấy ngày nay là chép phí công rồi, chép lại một lần nữa, tu thân dưỡng đức hạnh.”

Chờ Công chúa Bình Khang lảo đảo rời khỏi, Hoàng đế truyền Tiểu Kim Tử vào, dặn dò: “Truyền khẩu dụ của trẫm, lệnh Tôn Chiêu bỏ cũ thay mới hết tất cả nữ quan nữ sử trong phủ Công chúa, ma ma chưởng giáo vào phủ, ngày đêm đốc thúc quản giáo.”

“Tuân chỉ!”

Tiểu Kim Tử đóng cửa lui ra, trong phòng im lặng không tiếng động.

Phó Nhiêu cởi giày vớ lên giường, làm ổ trong chăn đệm, quay lưng không để ý đến Hoàng đế, Hoàng đế cũng biết nàng đang bực, an ủi hồi lâu không thấy hiệu quả thì không khỏi cười khổ,

“Nhiêu Nhiêu, nàng như bây giờ trẫm không yên tâm rời đi.”

Phó Nhiêu mặt lạnh băng quay ra: “Bệ hạ đồng ý với ta, sau này buổi tối đừng đến nữa.”

Hoàng đế khựng lại một chút, nhìn khuôn mặt như ngọc của nàng, gật đầu: “Trẫm đồng ý với nàng.”

Phó Nhiêu cũng không bày sắc mặt tốt cho chàng, sột soạt ngồi dậy, cụp mi liếc nhìn chàng một cái, giọng điệu mềm hơn vài phần: “Giờ Tý rồi, ngài mau hồi cung đi.”

Hoàng đế nghĩ đến dáng vẻ tối nay nàng nằm trong lòng mình, chỉ cảm thấy lòng mềm như một vũng nước, tiến lên ôm nhẹ nàng, đặt một nụ hôn xuống trán nàng: “Được, trẫm đi ngay.”

Hôm sau, Hoàng đế phái nữ quản chưởng giáo mắng Công chúa Bình Khang ngay trước mặt mọi người, lại bỏ hết người cũ bên cạnh Công chúa thay bằng người mới với những người liên can trên dưới Trần phủ, rút nanh vuốt của Công chúa, còn bồi thường ngân lượng cho Phó phủ, hàng xóm mừng vui khôn xiết, việc này không nhấc lên cơn sóng to gió lớn nào.

Công chúa Bình Khang không có Thục phi chống lưng, bên cạnh không có tâm phúc sai gì làm nấy, muốn tạo bọt nước đã là không thể.

Liên tiếp ba ngày, Công chúa ban ngày đến Thái Miếu quỳ, buổi tối về phủ chép kinh thư, thật đúng là có vài phần dáng vẻ tu thân dưỡng tính, chỉ là trong lòng trước sau luôn có một nút thắt không cởi được.

Ngày thứ tư, ả lặng lẽ chờ ở cửa, mắt thấy Phó Nhiêu được thị nữ nâng lên xe ngựa, ả vội vàng đuổi qua.

Chân trước Phó Nhiêu vừa ngồi lên xe ngựa, sau lưng Công chúa Bình Khang đã chui vào, đối diện với ánh mắt giết người của Phó Nhiêu, ả căng da đầu hỏi: “Phó Nhiêu, từ khi nào ngươi và phụ hoàng ta lại tốt lên?”

Phó Nhiêu nghe vậy khựng lại, đè lửa giận trong lòng xuống, chậm rãi liếc nhìn ả nói: “Nhắc đến, nhờ sự ban tặng của ngươi. Lần đó ngươi hạ độc cho ta ở cung Tích Ngọc, sau đó ta trốn thoát, không khéo lại gặp phải bệ hạ…”

Công chúa Bình Khang ngây ra như gà gỗ, cho nên ả đã tận tay đưa Phó Nhiêu lên giường của phụ hoàng?

Im lặng một hồi lâu, ả hít sâu, giọng nói hơi nhỏ đi: “Vậy… Vì sao ngươi còn chưa vào cung?”



Công chúa Bình Khang không biết mình xuống xe ngựa như thế nào, trong đầu chỉ còn câu nói kia của Phó Nhiêu quay vòng vòng: “Trong cung gian nguy, ta vẫn chưa suy nghĩ xong.”

Cho nên, phụ hoàng ả lăn lộn nửa đêm, ép ả dập đầu nhận Phó Nhiêu làm mẫu phi, hóa ra người ta còn không vui?

Công chúa Bình Khang mất hồn mất vía đứng trước cánh cửa hẹp của Trần phủ, gió lạnh thổi qua, nhấc lá khô đầy đất, bụi bay vào đôi mắt mê ly của ả, ngửa mắt, phía chân trời có một đám mây đang tụ lại, đen đen nặng nề, nhìn như là sắp có tuyết rơi, mà cổng sân Trần phủ thưa thớt, ngay cả con chim tước cũng không chịu ở lại.

Ả hao hết tâm tư cướp lấy Từ Gia, kết quả cũng chỉ giúp Phó Nhiêu tránh được một nam nhân vong ân phụ nghĩa, cũng đẩy người phụ hoàng chí cao vô thượng kia cho nàng.

Tự bê đá đập chân mình, đại khái là nói ả.

Ngày tháng chớp mắt đã vào tháng chạp, biên cảnh đại thắng, hòa tan sự căng thẳng của cuối năm, triều đình vui mừng khôn xiết, tâm trạng của Hoàng đế cực kỳ tốt.

Phó Nhiêu đã hơn mười ngày không đáp lại chiếu chỉ của Hoàng đế, Lãnh Hoài An truyền Phó Nhiêu đến bắt mạch bình an mấy lần cũng đều bị Phó Nhiêu lấy cớ cơ thể không khỏe để từ chối, Phó Nhiêu sợ Hoàng đế lại dỗ nàng làm chuyện đó.

Ở Phó gia chàng còn làm bậy, vào điện Phụng Thiên rồi, chàng còn gì mà cố kỵ?

Mỗi ngày Chu Hành Xuân đều bắt mạnh cho Phó Nhiêu, nàng đã mang thai hai tháng, mạch thai vững vàng, lão thái y rất vui mừng, ngày ngày tinh thần phấn chấn đến điện Phụng Thiên đưa tin cho Hoàng đế.

Sự vui mừng của Hoàng đế nhảy đến đuôi lông mày, nhìn ngoài trời đầy bông tuyết bay múa, ánh mắt chàng lại chậm rãi co thành băng lạnh.

Sự kiện kia không thể kéo dài nữa.

Khôn Ninh Cung.

Noãn các ở sương phòng phía đông trong điện truyền đến một tiếng vang giòn bén nhọn.

Hoàng hậu tính tình luôn dịu dàng lại ném bể ba cái ly sứ.

“Ngươi nói cái gì? Thái hoàng Thái hậu tìm được một người cũ mười năm trước, hiện giờ người đang ở cung Từ An?”

Tiểu cung nữ kia quỳ gối dưới chân nàng ta nơm nớp lo sợ đáp: “Vâng, Thái hoàng Thái hậu vẫn luôn án binh bất động, thì ra là chờ nhân chứng vào cung, nương nương, chúng ta nên làm gì bây giờ? Trước mắt bệ hạ đã lấy đi ấn tỉ của người, giao hậu cung cho tên hoạn quan Tôn Chiêu kia quản lý, tin tức không truyền ra ngoài được, Thái hoàng Thái hậu lại ép sát từng bước, chúng ta nào còn có đường ra?”

Hoàng hậu nằm trên sạp, đầu ngón tay đồi mồi đâm thật sâu vào thịt, một hạt máu nhỏ ra, nàng ta nhìn màu đỏ chói mắt kia thật lâu, đáy mắt hiện ra vài phần dữ tợn.

“Chỉ bằng một người cũ là muốn phế hậu?”

“A, Thái hoàng Thái hậu cho rằng bà ta phế bổn cung là đang lót đường cho Thẩm Dữu, lại không biết bà ta cũng chỉ đang giúp người khác thôi, bổn cung sao để cho bọn họ được như ý?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv